NÚT THẮT
“Thái Trinh???” – tôi cười khinh bỉ - “Bộ bố mẹ cậu mong cậu là con gái hả?”.
Cậu ấy không đáp, chỉ cười nhạt. Tôi khinh! Mới có bảy tám tuổi đầu mà bày đặt làm ra vẻ người lớn. Tôi chẳng thích cậu ta tí nào.
Tuy nhiên, cậu ta là bạn thân rất thân của “mít ướt” trong khi tôi cũng là bạn hàng xóm rất hàng xóm của cậu ấy, vậy nên, ba chúng tôi bắt đầu chơi thân từ đấy. Thái Trinh, cái tên nói lên tất cả. Cậu ta có cái tính soi mói, móc xỉa, cái giọng điệu chua ngoa không thể tả được của một đứa con gái. Hễ gặp mặt tôi là cậu ấy lại kiếm chuyện để cả hai đứa cùng cãi lộn. Tôi và cậu ta đích thực là oan gia mà!!! >3<
Tôi bị bệnh từ nhỏ nên bố mẹ tôi rất ít khi cho tôi ra ngoài chơi. Mẹ tôi nói: “Con mà ốm thì không ổn đâu. Con cứ ở nhà đi cho thiên hạ nó nhờ”. Đối mặt với tình yêu thương, bảo bọc ấy của bố mẹ, tôi đành ngậm ngùi ở trong xóm sống cho qua ngày. Có thể nói, những người bạn duy nhất mà tôi có được là “mít ướt” và… e hèm, Thái Trinh. Haizz, cái số tôi rõ chán!
Thế rồi vào một ngày nọ đẹp trời, tôi bị ốm.
Khi ấy, cả nhà tôi vô cùng lo lắng, thậm chí là lo lắng một cách thái quá. Thiết nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một cơn sốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên một thời gian, sau đó thì giảm xuống, mọi thứ lại trở về như bình thường. Lúc ấy, người đến thăm tôi không nhiều, chỉ có “mít ướt” và cha mẹ cậu ấy. Tôi cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc khi luôn có những người như vậy bên cạnh mình.
Tuy nhiên…
Không hiểu sao, tôi lại chỉ muốn gặp Thái Trinh.
Tôi nói với “mít ướt”: “Tên Thái Trinh này tệ thật, tao bị bệnh mà nó chỉ biết nằm phơi thây ở nhà, không thèm đến thăm tao”.
“mít ướt” bất đắc dĩ trả lời: “Nhà nó chuyển đi Sài Gòn rồi, mới chuyển từ hôm qua thì hôm nay mày bệnh. Nó bảo tao đừng nói ày biết, nó sợ mày điên lên sẽ đánh tao”.
Tôi với tay lấy chiếc gối, cố dùng sức mà đập vào đầu “mít ướt”, giận dữ nói: “Sao mày không nói cho tao biết? Tao thân với mày từ khi còn nằm trong bụng mẹ, tao là chị sinh đôi kết nghĩa của mày, tại sao mày chỉ nghe lời thằng bạn thân đó của mày thôi hả?”.
“mít ướt” mếu máo trả lời: “Tại mày hay xúc động. Mỗi lần mày xúc động là lại lên cơn, đánh tao như đánh chó”.
Tôi bó tay, quăng gối sang một bên, không thèm nói chuyện với cậu ấy nữa. “mít ướt” có cố nói chuyện với tôi thêm vài câu nhưng tôi đã quay mặt vào tường giả điếc, không thèm nói chuyện với cậu ta nữa. Một lát sau, cậu ta bỏ đi.
Còn tôi, đối diện tôi là bức tường lạnh lẽo và hình ảnh của tên nhóc Thái Trinh.
Cơn sốt ấy hành hạ tôi ròng rã một tuần liền. Trong suốt những ngày ấy, đầu tôi đau lên đau xuống không biết bao nhiêu lần, mẹ tôi khóc theo tôi không biết bao nhiêu lần. Tóm lại là tôi rất khổ sở.
Nhưng sau khi cơn sốt ấy qua đi, tôi lại trở lại là con nhóc Thùy Dương bình thường, chỉ có điều, trong đầu tôi đã không còn chút gì hình bóng của ai đó.
Vài năm sau…
Bố tôi cuối cùng cũng đã quyết định chuyển nhà xuống Sài Gòn. Tôi không biết nhiều về nơi ấy, chỉ biết rằng mình muốn đến nơi ấy. Bố tôi xin cho tôi vào học tại một trường cấp hai vô danh trong cái quận trùm sò nhất thành phố: quận 1. Với điểm số của mình, tôi được xếp vào lớp 6A1.
Ngày học đầu tiên của tôi rất thú vị. Tôi làm quen rất nhiều bạn mới. Tôi cảm thấy người Sài Gòn có điều gì đó rất thú vị: vừa hòa nhã, vừa biến thái. Ví dụ cụ thể cho điều ấy chính là cậu bạn ngồi sau lưng tôi. Từ cái ngày đầu tiên gặp tôi, cậu ấy đã không thể rời mắt khỏi tôi rồi. Tôi âm thầm thở dài trong lòng. Làm gì có ai thể hiện sự ngưỡng mộ một cách công khai như cậu ta chứ!
Nhưng vì phép lịch sự đối với cái khuôn mặt xinh xắn của cậu ta, tôi đành phải làm quen: “Chào cậu, tôi tên Nguyễn Ngọc Thùy Dương, học sinh mới chuyển từ vùng khác đến” – và không quên ban phát cho cậu ta một nụ cười.
Tuy nhiên, cậu ta cũng chỉ lại nhìn tôi chằm chằm như một tên bệnh hoạn. Đến khi tôi đã gần như nổi điên, muốn nhào lên đập vào mặt cậu ta thì cậu ta mới lên tiếng: “Chào cậu, tôi tên là Thái Trinh”.