“Cậu nói nữ Đường chủ duy nhất của Cửu Long Thập Bát hội, Hạ Mạt?” Vừa nghe đến ba chữ Đường chủ Hạ, lập tức có người phản ứng lại.
Người kia yếu ớt gật đầu: “Tôi, tôi cũng không chắc lắm.
Chỉ là trước đây từng nhìn thấy Đường chủ Hạ một lần từ phía xa, tôi cũng không biết mình có nhìn nhầm hay không.”
Những người khác đều rất sợ hãi, bọn họ đều là đệ tử ngoại môn của Cửu Long Thập Bát hội, địa vị rất thấp, căn bản là không có tư cách gặp một nhân vật lớn như Đường chủ, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không biết Đường chủ tên gì, là nam hay nữ.
Nhưng Hạ Mạt là nữ Đường chủ duy nhất trong số bảy Đường chủ, uy danh hơn xa sáu người còn lại.
Đệ tử ngoại môn của Cửu Long Thập Bát hội mới chỉ nghe thấy tên bảy vị Đường chủ chứ chưa từng nhìn thấy người, chỉ là cũng có một hai lần được thấy từ xa.
Lúc này có người nhận ra Hạ Mạt tới, thực sự khiến cho những người khác vô cùng sợ hãi.
Ở Cửu Long Thập Bát hội, địa vị của Ngô Cảnh Hành ở Cửu Long Thập Bát hội cũng không thấp, nhưng Hạ Mạt lại ngang hàng với cha của anh ta.
Dựa theo vai vế thì Hạ Mạt chính là bề trên của Ngô Cảnh Hành, nói thế nào thì Hạ Mạt cũng đáng sợ hơn Ngô Cảnh Hành một chút.
Những đệ tử ngoại môn này không ngốc, cân nhắc lợi hại một chút, bọn họ cũng biết không nên đắc tội ai cả, lập tức đều lùi ra sau, chủ động nhường cho Hạ Mạt một con đường rộng thênh thang.
“Coi như mắt chó của các người không mù.” Một đàn em của Hạ Mạt hừ nói: “Hôm nay bất kì ai đối đầu với Đường chủ Hạ đều sẽ là kẻ địch.
Nể tình các người là người của Cửu Long Thập Bát hội nên không tính toán chuyện này nữa.
Mau cút hết đi, nếu còn nói thêm chữ nào nữa thì đừng ai nghĩ tới chuyện đi được nữa.”
“Dạ dạ, Đường chủ Hạ, chúng tôi cút ngay, cút ngay đây.” Đám lâu la kia sợ tới mức tè ra quần, dưới chân như được bôi dầu, nháy mắt đã chạy sạch.
Trần Chí Kỳ cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, trước khi đi anh ta còn giận dữ lườm Hoàng Tử Hiên, lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng: “Hoàng Tử Hiên, mày nghĩ là mày được cứu rồi sao.
Còn sớm lắm, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
“Các người ở lại, xử lý sạch sẽ mấy thi thể này đi.” Hạ Mạt đỡ Hoàng Tử Hiên lên xe xong thì dặn dò đàn em, cho bọn họ một ánh mắt ẩn ý.
Đương nhiên là đám đàn em hiểu ý của Hoàng Tử Hiên, nhất định phải xử lý sạch sẽ thi thể, không có khả năng để lại chứng cứ Hoàng Tử Hiên gϊếŧ người ở đây.
Bên cạnh đó bọn họ cũng phải bắt được nhược điểm này của Ngô Ngọc Đường, chuyện sắp xảy ra sẽ cần phải lợi dụng thật tốt cái này.
Hạ Mạt giao việc cho đàn em xong thì lái xe đưa Hoàng Tử Hiên đi.
Trong xe toàn là mùi máu tươi, Hoàng Tử Hiên khó chịu tới mức hận không thể đạp hết chân ga.
“Không cần vội vàng như thế, tôi còn chưa chết được.” Hoàng Tử Hiên cho cô ấy một ánh mắt trấn an.
Hạ Mạt lườm anh một cái, đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi đã bị như thế rồi mà cô còn cười, cô có còn lương tâm không vậy.” Hoàng Tử Hiên bi thương nói.
“Ha ha…” Hạ Mạt nghe thế thì bật cười nói: “Nếu như bị mấy người luyện võ khác biết, một quân nhân luyện võ bị một đám không có công phu đánh cho chỉ còn nửa cái mạng, anh nói xem người ta có cười anh rụng răng không.”
Hoàng Tử Hiên tức giận cắn răng: “Hai đánh một không chột cũng què, cô chưa từng nghe câu này sao?”
“Thế nói thật đi, lúc nhìn thấy tôi tim có đập rộn lên không? Kích động không thôi? Nghĩ rằng cả người tôi đều mang theo ánh sáng của thượng đế?” Hạ Mạt cười tươi như hoa nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, sao anh cứ cảm thấy câu nói này vô cùng quen tai? Anh suy nghĩ chốc lát mới nhớ ra, đây không phải câu lần trước cứu Hạ Mạt anh đã nói sao?
“Nói đi, có mấy cái… cảm giác này không?” Hạ Mạt thấy khóe miệng anh co quắp, cố tình hỏi.
“Muốn nghe lời nói thật sao?” Hoàng Tử Hiên không đáp mà hỏi lại.
Hạ Mạt gật đầu: “Đương nhiên là muốn nghe lời nói thật rồi.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng, đáp: “Trong nháy mắt nhìn thấy cô, đầu tôi tự dưng hiện lên một câu nói, bé con, cưng lớn đủ để chơi rồi.”
Két!
Hạ Mạt giẫm phanh xe thắng gấp lại, suýt nữa cả người Hoàng Tử Hiên đã bay luôn ra ngoài, lần này động đến vết thương, khiến anh đau đến mức toét miệng hô: “Cô vội vái gì chứ, muốn chơi cũng phải chờ vết thương của tôi lành đã.
Với trạng thái bây giờ của tôi, cho dù cô có ngồi trên tự hoạt động thì tôi cũng không chịu nổi trọng lượng của cô đâu.”
“Chơi em gái anh.” Hạ Mạt cạn lời lườm anh.
Hoàng Tử Hiên sửng sốt một chút, yếu ớt nói: “Tôi không có em gái, không thì cô chơi đùa với em trai của tôi một chút đi vậy?”
“Đúng là không thể chịu nổi anh.” Hạ Mạt suýt nữa đã nôn ra, sau đó cô ấy chỉ ra phía trước xe: “Tôi dừng lại vì có người chặn đường.”
Hoàng Tử Hiên đưa mắt nhìn lại, lúc này mới thấy có người đang đứng trước đầu xe, cách cái xe nửa mét, nếu như không phải Hạ Mạt phanh lại đúng lúc, thì chắc chắn người này đã bị tông bay đi rồi.
Tối om tối mò mà người này lại đứng giữa đường làm gì? Hơn nữa đã thấy xe chạy tới mà còn không tránh đi, bây giờ lại đứng đó như một pho tượng, nếu là người bình thường, suýt nữa bị đâm phải, không phải là đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi sao?
Nhưng bình tĩnh thế này, nhất định không phải người bình thường!
Trong lòng Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt đều nghĩ như thế này.
Hơn nữa, bọn họ cũng nhạy cảm phát hiện được trên người người kia có khí chất của một quân nhân, khí chất không hề yếu, ít nhất tu vi cũng cao hơn Hạ Mạt.
Sao lại thêm một người nữa?
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều vang lên chuông báo động.
“Sao anh nhiều kẻ thù vậy?” Hạ Mạt hỏi.
“Sao cô biết là tới tìm tôi? Lỡ như là tìm cô thì sao?” Hoàng Tử Hiên giả thiết.
Khóe miệng Hạ Mạt giật giật, làm bộ định xuống xe: “Để tôi đi hỏi thử, nếu tới tìm tôi thì tôi sẽ tự ứng phó, tới tìm anh thì… hừ hừ.”
“Cô ngốc à.” Hoàng Tử Hiên chột dạ kéo cô ấy, nói: “Người này vừa nhìn đã biết công phu cao hơn cô, sức phụ nữ tốt không đánh đàn ông, chúng ta tính cách khác đi.”
“Không phải đàn ông tốt không đánh phụ nữ sao?” Hạ Mạt nhíu mày, bình thường đều là Hoàng Tử Hiên chọc giận cô ấy, cuối cùng cũng có lúc thời thế thay đổi.
“À, vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm.” Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Tôi nghĩ là, điều chúng ta cần làm bây giờ không phải thảo luận là hắn tới tìm ai, mà là lùi lại, quay đầu xe, rồi chạy đi.”
“Tốt nhất là trốn đi.” Hạ Mạt tổng kết.
“Cái gì mà chạy trốn!” Hoàng Tử Hiên không vui, lườm cô ấy: “Nói chạy trốn có chút không hay, thế này gọi là chạy trốn sao? Này rõ ràng là thức thời, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.”
Khóe miệng Hạ Mạt giật một cái, đánh tay lái: “Chỉ anh có văn hóa thôi.”
Vừa nói cô ấy vừa đạp chân ga, chiếc xe gầm lên một tiếng, lùi ra sau hơn hai mét, sau đó đánh mạnh tay lái, tính chạy trốn.
Cô ấy vừa mới quay đầu xe định đi, thì đằng sau đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, cũng giống như một pho tượng đứng ngang giữa đường, chặn ngang đường đi của bọn họ.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hiên.
“Mẹ nó!” Thấy một người rồi lại một người nữa, Hoàng Tử Hiên cũng không nhịn được mà chửi.
“Tối hôm nay người muốn anh chết đúng là không tí.
Anh xem.” Hạ Mạt nhức đầu chỉ chỉ hai bên trái phải.
Hạ Mạt vừa dứt lời, hai bên thân xe cũng xuất hiện hai người nữa.
Thế này nghĩa là xung quanh bọn họ đều không còn đường lui.
Một chiếc xe bị bốn cao thủ vây lại, giờ chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, vô dụng.