Năm cặp mắt, năm ánh mắt mắt đồng thời nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Người đàn ông này gầy gò, trên lưng đeo một cái túi leo núi khổng lồ, không biết trong đó là cái gì, thoạt nhìn rất nặng.
Không khỏi thay anh ta cảm thấy lo lắng.
Người gầy yếu như anh ta sao chịu nổi sức nặng thế sau lưng chứ?
Nhưng mà, bản thân anh ta cũng không có vẻ gì là bị trói buộc.
Bước chân nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất, dường như không có tiếng động.
Trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, giống như là người vừa đánh người khác bị thương không phải là anh ta vậy.
Người bước ra vậy mà lại là là một thanh niên trạc tuổi Hoàng Tử Hiên, hơn nữa còn rất yếu.
Ba anh em của Trường Quyền Môn nhìn nhau kỳ quái.
Bọn họ cũng không có bị vẻ ngoài của người này đánh lừa.
Dù sao có thể gϊếŧ người bằng ám khí thì hoàn toàn không phải là một nhân vật đơn giản.
“Xin hỏi danh tính của vị thiếu hiệp đây? Bốn người anh em bọn tôi đều là đệ tử của Trường Quyền môn.
Không biết làm sao lại đắc tội thiếu hiệp?” Một tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm hơi lớn tuổi hỏi.
Không vì bên kia gϊếŧ anh em của anh ta mà tức giận.
Rốt cuộc hiện tại, bọn họ đang gặp bất lợi, nếu người này lại giúp Hoàng Tử Hiên, vậy bọn họ không có cơ hội chiến thắng.
Nghe người khác gọi mình là thiếu hiệp, trước tiên thiếu niên vội vàng nhìn xung quanh.
Khi chắc chắn xung quanh không có người thứ hai, anh ta mới chỉ vào chính mình hỏi:
“Thiếu hiệp sao? Anh hỏi tôi à?”
“Nói lời vô ích! Ở đây trừ anh ra còn có người khác sao?” Tên Bài Sơn Kỳ nhị phẩm tức giận nói.
Đối phương dùng ám khí gϊếŧ chết sư đệ của anh ta, nếu không vì bị nội thương thì anh ta đã xông lên báo thù từ lâu rồi.
“Dm, không có ai á? Vậy tôi gặp phải một đám ma quỷ hả?” Thiếu niên dùng sức gật đầu ba người bọn họ, giọng điệu sợ hãi nói.
“Con mẹ nó! Anh mới là ma đó!” Tên Kim Cương Kỳ tam phẩm tức giận nói: “Bọn tôi không có ân oán gì với anh hết.
Tại sao anh lại muốn gϊếŧ sư huynh của tôi?”
Người thanh niên chỉ vào Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt hỏi: “Vậy bọn họ có thù oán gì với các anh sao?”
“Đương nhiên, anh ta phế đi một đôi chân của đàn em tôi.
Chúng tôi tìm anh ta để trả thù là chuyện đương nhiên.”
“Vậy hả?” Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu, duỗi tay chỉ vào Hoàng Tử Hiên nói: “Nếu như vậy, thù hận giữa chúng ta càng lớn.
Mày có biết cậu ta là ai không?”
Ba người đồng thời sửng sốt, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường, người kim cương kỳ tam phẩm hỏi:
“Là ai chứ?”
“Đây là em trai của tôi!”
Vẻ mặt của người thanh niên trầm xuống:
“Trường Quyền Môn của mấy người cũng có gan lớn đấy, ngay cả em trai của Kim Kỵ Dung cũng dám động.
Mấy người chán sống rồi sao?”
Kim Kỵ Dung!
Ba người của Trường Quyền Môn sửng sốt, đầu óc quay cuồng, nhanh chóng tìm kiếm cái tên Kim Kỵ Dung.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bọn họ chưa từng có ai nghe đến cái tên này.
“Tôi khinh! Kim Kỵ Dung, cậu có còn mặt mũi không thế? Rõ ràng là tôi lớn tuổi hơn cậu, tôi là anh trai của cậu.”
Hoàng Tử Hiên có thể chịu được việc anh ta giả vờ trước mặt mình, nhưng anh không thể chịu được việc anh ta giả bộ lớn hơn mình.
Nghe thấy thế, anh nói một câu.
“Ai ui da, trời đất, cậu cũng đúng là không biết xấu hổ, tôi việc gì phải xấu hổ.
Nếu tôi xấu hổ, vậy làm sao hai chúng ta chơi với nhau được.” Kim Kỵ Dung liếc anh một cái rồi tiếp tục: “Hơn nữa, chính bố tôi nói cho tôi biết, tôi ra đời sớm hơn cậu không phẩy không một giây.
Tôi chính là anh của cậu.”
“Cái rắm!”
Hoàng Tử Hiên nói:
“Khi chúng ta sinh ra, bố của cậu hoàn toàn không ở trong phòng sinh.”
“Ách…”
Kim Kỵ Dung gãi đầu: “Đó là do tôi nhớ nhầm.
Mẹ tôi đã nói điều này.”
“Đồ ngu, lúc đó mẹ anh còn mải sinh cậu, làm gì còn tâm trí chú ý ai sinh ra sớm hơn chứ?” Hoàng Tử Hiên xì một tiếng khinh miệt.
Kim Kỵ Dung lại ậm ừ gãi đầu, một lúc sau mới vỗ trán nói: “Không đúng nha, cái gì cũng bị cậu nói rồi.
Vậy cậu nói xem sao cậu biết điều này chứ?”
“Bố của tôi nói!” Hoàng Tử Hiên nói ra lý do.
“Xì!” Bây giờ đến lượt Kim Kỵ Dung phản bác: “Bố tôi không có ở trong phòng sinh thì sao bố cậu lại ở trong phòng sinh chứ?”
“Ồ, đó là do bác gái nói với bố tôi, sau đó bố tôi nói cho tôi biết.” Hoàng Tử Hiên mặt không đỏ tim không đập nhanh sửa lời.
Khóe miệng của Kim Kỵ Dung khẽ giật: “Sao cậu ngày càng không biết xấu hổ thế?”
“Con người luôn phải có tiến bộ.” Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng nói.
Hạ Mạt đau đầu xoa cái trán, cô ta yếu ớt ngắt lời bọn họ: “Mấy người không thấy lúc này tranh cãi ai ra trước kỳ quá sao? Không phải việc cấp bách bây giờ là giải quyết bọn họ trước tiên hả?”
Nghe được những lời này Hạ Mạt, ba người Trường Quyền Môn cũng có phản ứng.
Đột nhiên bọn họ trầm mặc, thật kỳ quái, bọn họ có ngốc không, tự nhiên nghe bọn họ thảo luận mấy câu hỏi nhàm chán này lại có hứng thú!
“Tất cả đều là lỗi của cậu, ai khiến cậu nhất định phải nhắc đến chuyện này.” Kim Kỵ Dung oán trách liếc nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cắt ngang: “Rõ ràng là cậu nói trước.”
“Dừng lại đi!” Hạ Mạt nghe thấy lại sắp cãi nhau, cô ta vội ngắt lời:
“Nếu không giải quyết nhanh, Hoàng Tử Hiên sẽ mất máu mà chết.”
"Hả? Mất máu mà chết?” Kim Kỵ Dung trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vết máu của Hoàng Tử Hiên hỏi: “Cho hỏi một thân kia đều là máu của cậu sao?”
“Nếu không thì anh cho là của ai chứ?” Hạ Mạt hết lời để nói, cho hỏi cái gì chứ? Người tinh mắt đều nhìn ra Hoàng Tử Hiên bị thương.
Kim Kỵ Dung nghe được lời nói của Hạ Mạt thì vui mừng.
Anh ta chạy tới, chọc vào tay Hoàng Tử Hiên: “Là thật hay giả thế? Cậu cũng đừng giả bộ nha.”
Cú đâm này chọc trúng vết thương của Hoàng Tử Hiên khiến Hoàng Tử Hiên thở hổn hển.
“Đừng động vào anh ấy, cả người anh ấy đều bị thương.” Khi Hạ Mạt nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn của Hoàng Tử Hiên, cô ta đau lòng đẩy tay của Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung ngượng ngùng thu tay lại, cười nói: “Thật đúng là bị thương không nhẹ.
Ai! Không ngờ cũng có lúc Tần thiếu chủ lại chật vật như vậy.”
Tần thiếu chủ?
Nghe thấy danh hiệu này, Hạ Mạt sững sờ một chút, bất giác liếc nhìn Hoàng Tử Hiên.
Xưng hô thiếu chủ này cũng không phải là tùy tiện gọi, rốt cuộc thân phận của anh là gì? Chỉ riêng cái xưng hô thiếu chủ này đã không đơn giản rồi.
Nhận thấy những lời nói thản nhiên của Kim Kỵ Dung làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên không dấu vết liếc Kim Kỵ Dung.
Vừa nói ra, Kim Kỵ Dung đã hối hận, lại nhận được ánh mắt của Hoàng Tử Hiên nên anh ta lập tức đổi chủ đề nói:
“Ôi, bị thương nhiều như vậy phải mau uống chút thuốc thôi.”
Nói xong, anh ta dỡ túi leo núi của mình xuống, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên không có hỏi hắn ăn cái gì, há mồm nuốt vào bụng.
“Chậc chậc, máu đổ nhiều này còn phải uống thuốc bổ máu nữa.”
Hoàng Tử Hiên vừa nuốt viên thuốc xong, Kim Kỵ Dung lại lấy ra một viên khác.
Hoàng Tử Hiên hỏi lại không có hỏi đó là cái gì, ăn xong nói:
“Tôi hỏi cậu, mấy năm nay trình độ tu luyện của cậu có tiến bộ không? Trong ba người này, hai người là Băng Sơn Kỳ nhị phẩm không có sức uy hiếp lớn.
Nhưng mà trước sự sống chết, bọn họ chắc chắn cũng liều mạng đánh một trận.
Còn người kia là Kim Cương Kỳ tam phẩm.
Tôi nhớ kỹ, trước kia cậu là Kim Cương Kỳ tam phẩm đúng không?”.