Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Cậu nhớ không lầm, trước kia tôi là Kim Cương Kỳ tam phẩm.” Kim Kỵ Dung gật đầu một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Nhưng đã ba năm rồi chúng ta không gặp nhau.

Ba năm này tôi đã nỗ lực phấn đấu, đông luyện Tam Cửu, hè luyện Tam Phục, vì thế tu vi đã tiến bộ vượt bậc.”
“Tôi ít đọc sách, cậu đừng có lừa gạt tôi.” Hoàng Tử Hiên trưng ra vẻ mặt không tin.

Từ nhỏ đến lớn, trong đám trẻ con bọn họ, Kim Kỵ Dung là người không thích luyện công nhất.

Mới ba năm không  gặp, từ khi nào anh ta lại đổi tính muốn luyện công chứ?
“Không lừa cậu, cậu xem đi.

Bên kia không phải có, hai người là bài sơn kỳ cấp hai, một người là kim cương kỳ cấp ba sao?” Kim Kỵ Dung đứng lên, sải bước đi về phía ba người kia.
Hoàng Tử Hiên thấy anh ta tự tin như vậy, cũng không khỏi tin lời của anh ta.

Những chuyện khác không nói, nhưng tính cách Kim Kỵ Dung xảo quyệt giống như cha của anh ta.

Nếu như không nắm chắc mọi chuyện, thì anh ta sẽ không đi đến để bị đánh đâu.
Ba người Trường Quyền Môn cũng nghĩ giống như Hoàng Tử Hiên.

Vừa nhìn thấy Kim Kỵ Dung tràn đầy tự tin bước tới đều lập tức cảnh giác.

Hai người tu võ Bài Sơn Kỳ chần chừ một chút rồi đứng lên, tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm kia cũng lập tức lui đến bên cạnh hai vị sự huynh của mình.
Kim Kỵ Dung thấy bọn họ như gặp phải kẻ thù lớn liền cười ha ha nói: “Giờ tao cho hai người chúng mày hai sự lựa chọn.


Một là quỳ xuống xin lỗi em trai tao, tao sẽ tha cho chúng mày một con đường sống.

Hai là để lại mạng ở đây!”
“Sao lời này nói nghe như nhận vật phản diện thế?” Hạ Mạt nghe vậy thấp giọng nói.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Anh ta thích làm trò vậy đó.”
“Đừng có nói xấu tôi, tai tôi rất thính đấy.

Hơn nữa tôi không làm trò, cậu có tin tôi ném cậu ở chỗ này, để cho bọn họ một quyền đánh chết cậu không hả.” Kim Kỵ Dung tai thính nghe được lời Hoàng Tử Hiên nói, quay đầu trừng mắt liếc anh.
Hoàng Tử Hiên không thèm để ý “A” một tiếng, nghiêng đầu nói: “Được được được, tôi không nói nữa, cậu tiếp tục đi.”
Kim Kỵ Dung hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người kia: “Đừng tưởng rằng tao đang giả bộ uy hiếp các người, nếu không gã chính là kết cục của các người.” Nói xong anh ta chỉ tay về phía người đang nằm trên mặt đất, là tên tu võ bị một phi tiêu cắt đứt động mạch chủ mà chết kia.
Trong lòng ba người kia cùng căng thẳng một chút, sau đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một lúc.

Cũng không cam lòng cứ thế quay về mà không đạt được kết quả gì, lại cũng không dám tùy tiện đánh nhau với Kim Kỵ Dung.
“Sư huynh, chúng ta liều mạng với anh ta.

Cho dù chết em cũng phải báo được thù cho sư huynh.” Tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm căm hận nói.

Gã ta và tên vừa chết kia có quan hệ rất tốt.

Ở trong sư môn tình như thủ túc, lúc này đã sớm hận không thể xông đến xé xác Kim Kỵ Dung rồi.
“Sư đệ không nên manh động.” Tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm ngăn lại nói: “Chúng ta không phải đối thủ của gã ta, người có thể dùng ám khí lợi hại như vậy, thì chắc chắn tu vi ở trên chúng ta.

Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.


Nghe lời sư huynh, chúng ta rút lui trước, thù nay sau này sẽ báo.”
“Đúng vậy sư đệ, nếu hôm nay chúng ta bỏ mạng ở nơi này vậy sẽ thành quỷ chết oan.

Chúng ta phải giữa lại được mạng để báo thù cho sự đệ.” Tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm còn lại cũng đồng tình khuyên nhủ.
Tên Kim Cương Kỳ tam phẩm  do dự.

Đối mặt với một đối thủ không rõ danh tính, thắng bại năm mươi năm mươi.

Chuyện này chẳng khác gì mở bàn đánh cờ bạc, nhưng đã mở bàn là sẽ thua tiền.

Mà bây giờ là đang đánh cược bằng mạng của mình, nếu thua thì sẽ lập tức đi trầu Diêm Vương.
“Sư đệ, nghe lời anh.

Bối sư huynh, chúng ta đi.” Hai người Bài sơn Kỳ nhị phẩm thấy cậu ta do dự, liền dứt khoát đẩy cậu ta một cái, để cho cậu ta thay đồng môn đi nhặt xác.
Tên Kim Cương Kỳ tam phẩm hung hăng nắm chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt nhìn Kim Kỵ Dung.

Sau đó mới chậm chạp đi nhặt xác sư huynh.
Lúc này Kim Kỵ Dung đang đứng ở cạnh thi thể, người kia đang chầm chậm bước tới, rồi từ từ ngồi xổm xuống.
Kim Kỵ Dung thấy vậy cũng không phản ứng lại bọn họ nữa, anh ta xoay người quay về.
Vù…
Anh ta vừa quay đi, trong nháy mắt sau lưng truyền đến một trận quyền phong vụt sáng mà đến.
Tai Kim Kỵ Dung khẽ động, tay phải nắm thành nắm đấm, lập tức xoay người đánh lại.

Ầm ầm!
Nắm đấm của hai người xen lẫn nội kình ầm ầm chạm nhau giữa không trung, một cỗ khí va chạm từ giữa bắn ra, nhanh chóng công kích lẫn nhau.
Ầm ầm ầm!
Người đánh lén chính là tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm, nắm đấm của gã vừa chạm vào nắm đấm của Kim Kỵ Dung liền bị đẩy lùi về sau.

Gã ta bị chính nội kình cường đại của mình khiến cho lồng ngực đau nhói.
“Sư đệ!” Hai người tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm khẩn trương tiến lên đỡ gã ta.
“Em không sao.” Tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm nói: “Sư huynh, tu vi của gã không quá lợi hại đâu.

Chúng ta cùng nhau xông lên, chắc chắn sẽ thắng.”
“Sự đệ, chớ manh động.

Vừa rồi là do cậu đánh lén, khi đánh lén người khác thì lực đáp trả nhất định sẽ giảm đi nhiều.” Một người cẩn thận nói.
Nhưng tên Kim Cương Kỳ tam phẩm hoàn toàn không nghe lời khuyên.

Cậu ta nhận ra tu vi của Kim Kỵ Dung không có lợi hại như những gì họ nghĩ.

Không đợi người còn lại mở miệng khuyên bảo, cậu ta đã lập tức tấn công thêm lần nữa.
Kim Kỵ Dung hừ một tiếng nghênh đón, lập tức tạo cơ hội cho gã ta dễ dàng đánh nhau.
Người này am hiểu cách dùng nắm đấm, Kim Kỵ Dung cũng am hiểu dùng nắm đấm.

Mặc dù anh ta gầy yếu như que củi, nhưng lực nắm đấm cũng mạnh mẽ vô cùng.

Mỗi một quyền đánh ra nội kình đều vượt xa tên Kim Cương Kỳ tam phẩm.

Vì vậy không quá ba chiêu, tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm đã không thể đỡ được tiếp.
“Cho mày xem sự lợi hại của tao.” Kim Kỵ Dung hét lớn một tiếng, một quyền ầm ầm đánh về phía ngực tên này.

“Sư đệ, cẩn thận!” Thấy sư đệ của mình sắp bị một quyền trí mạng, hai tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm cũng không thể cứ đứng ngu người lo lắng ở đó nữa.

Cả hai đều lập tức xông lên, hai người đồng thời ra tay ngăn cản một quyền trí mạng của Kim Kỵ Dung.
Bị ba người đồng thời tấn công, Kim Kỵ Dung thầm mắng một tiếng “con mẹ nó” trong lòng.
Dựa theo những gì Kim Kỵ Dung vừa nói, tu vi của anh ta trong ba năm này đã có tiến bộ vượt bậc, vậy thì theo lý thì có thể dễ dàng đối phó với ba người này.

Dù sao thì trong ba người này thì hai người tu vi hơi cao một chút đều đã bị nội thương, cố gắng hết sức thì cũng chỉ có thể khai triển được một nửa tu vi.
Nhưng mà trên thực tế không phải như vậy, mà khi bị ba người này tấn công, Kim Kỵ Dung lại hoàn toàn không chiếm được chút thế thượng phong nào, trái lại còn bị ba người bọn họ chèn ép hoàn toàn.
Ba người Trường Quyền Môn vốn không có lòng tin sẽ thắng được, nhưng khi đánh nhau mới phát hiện Kim Kỵ Dung là một cái thùng rỗng, tức khắc lòng tin tăng lên không ít.

Vì vậy càng đánh càng có lực, càng đánh càng hung ác.

Hơn nữa ba người còn phối hợp ăn ý, cuối cùng qua hơn mười chiêu thì Kim Kỵ Dung đã không chống đỡ được nữa.
Rầm rầm!
Đang lúc tranh đấu chợt nghe thấy tiếng một quyền đấm trúng mục tiêu, tiếp đó liền thấy cả người Kim Kỵ Dung bay ra ngoài, thở dốc ngã ở trước mặt Hoàng Tử Hiên, tay anh ta che trước ngực khoa trương kêu đau một tiếng.
“Ha ha ha…” Thấy Kim Kỵ Dung bại trận, tên tu võ Kim Cương Kỳ tam phẩm cao giọng cười nhạo: “Tao còn tưởng gặp phải một nhân vật lợi hại nào chứ, hóa ra trước giờ chỉ là đang giở vờ giả vịt.

Còn mơ mộng dùng một chiêu ám khí liền muốn đuổi bọn tao đi? Mày thật sự cho rằng bọn tao sẽ sợ sao!”
Thấy một màn như vậy, Hoàng Tử Hiên cũng ngây cả người.

Mão đến khi tiếng nói của tên kia phát ra, anh mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi đá Kim Kỵ Dung một cú: "Từ Kim Cương Kỳ tam phẩm tăng lên tới Bài Sơn Kỳ nhị phẩm? Đây mà cũng gọi là tiến bộ vượt bậc hả? Sao mày còn không lớn nhanh bằng con c*c của tao vậy?”
Hạ Mạt cũng ngây người, khóe miệng giật giật.

Đây là ông trời đang trêu đùa bọn họ sao? Đầu tiên là cho bọn một hy vọng, sau lại hung hăng đội xuống một gái nước lạnh.

Tu vi Bài Sơn Kỳ nhị phẩm này sao có thể đánh được được ba tên tu võ chứ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận