Sau khi Kim Kỵ Dung mang Hoàng Tử Hiên đi cũng không có nơi nào khác để đi, anh ta vừa mới đến Long Thành, còn chưa tìm chỗ để dừng chân, vì vậy chỉ có thể cõng Hoàng Tử Hiên đến khách sạn ở.
Cũng may người ở quầy lễ tân không có nghi ngờ Hoàng Tử Hiên là một người hôn mê bất tỉnh nửa sống nửa chết, bằng không chắc chắn họ sẽ không đồng ý nhận người.
Kim Kỵ Dung cũng không chắc chắn được là lúc nào thì Hoàng Duệ sẽ tới đây.
Anh ta thuê một căn phòng, sau đó để Hoàng Tử Hiên nằm yên ổn trên giường, rồi anh ta gửi cho Hoàng Duệ một cái tin nhắn, nói cho anh biết địa chỉ và số phòng của khách sạn.
Sau đó buồn chán ngồi xem TV chờ đợi.
Nhoáng một cái đến nửa đêm, trong lúc đó Kim Kỵ Dung đã kiểm tra tình hình của Hoàng Tử Hiên vài lần, chỉ tiếc là anh vẫn không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài, càng không phải nói đến việc tỉnh lại, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cả.
Tình hình này có vẻ không lạc quan, nhưng Kim Kỵ Dung vừa nghĩ tới Hoàng Duệ đang trên đường đến đây liền không còn lo lắng như vậy nữa.
Sau khi nghĩ thông, Kim Kỵ Dung tắt TV, đứng lên duỗi người.
Ọt ọt… Ọt ọt…
Bụng truyền đến một tiếng vang kháng nghị, Kim Kỵ Dung sờ sờ cái bao tử khô quắt của mình, muốn đi ra ngoài ăn tối nhưng lại lo lắng ném Hoàng Tử Hiên ở khách sạn một mình không ổn.
Suy nghĩ một chút anh ta quyết định bấm điện thoại gọi phục vụ.
Vừa nhấc điện thoại lên thì trong phòng liền vang lên tiếng Kính coong của cửa.
Kính Coong… Kính Coong… Kính coong
Nghe thấy ngoài cửa có người nhấn chuông, hai mắt Kim Kỵ Dung sáng lên, cũng không đoái hoài đến cái bụng đói mà để điện thoại xuống đi về phía cửa phòng.
Để cẩn thận, Kim Kỵ Dung không lập tức mở cửa mà là thông qua mắt mèo xác nhận thân phận của người bên ngoài.
Qua cái mắt mèo nhỏ bé, trong tầm mắt Kim Kỵ Dung xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, trên gương mặt này để lộ ra khí chất ôn tồn lễ độ.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú, còn có vài phần giống với Hoàng Tử Hiên, nhưng nhìn kỹ lại thì anh ta có một chút dịu dàng hơn Hoàng Tử Hiên.
Toàn bộ nhà họ Hoàng, ngoại từ cậu cả nhà họ Hoàng - Hoàng Duệ ra, thì còn có ai có thể dịu dàng nữ tính như thế.
Sau khi xác định người ngoài cửa đúng là Hoàng Duệ, Kim Kỵ Dung liền vội vã mở cửa phòng ra, mừng rỡ hô: “Cậu chủ.”
Hoàng Duệ gật đầu, vừa bước vào trong vừa cởi chiếc khăn quàng cổ màu trắng trên cổ xuống, hỏi: “Thằng ba thế nào rồi?”
“Thiếu chủ trông vẫn như ngày hôm qua.” Kim Kỵ Dung tiến lên nhận lấy khăn quàng cổ và vali xách tay của Hoàng Tử Hiên, trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Nghe thấy tình hình của Hoàng Tử Hiên không có tệ hơn, Hoàng Duệ thoáng an tâm hơn.
Chỉ đưa khăn quàng cổ cho Kim Kỵ Dung, còn lại xách vali đi về phía của Hoàng Tử Hiên.
Kim Kỵ Dung vội vàng đuổi theo hỏi: “Cậu chủ, tôi giúp cậu, cậu cần tôi làm gì?”
“Trước mắt để tôi xem đã.” Hoàng Duệ cẩn thận đặt vali xách tay lên trên tấm thảm bên cạnh giường, dường như bên trong có loại đồ vật gì quan trọng dễ vỡ.
Nói xong Hoàng Duệ đưa tầm mắt nhìn lên khuôn mặt của Hoàng Tử Hiên, y thuật của anh được kế thừa từ bà nội của anh và cũng là mẹ ruột của Hoàng Tử Hiên.
Nhưng tuổi mới chỉ ngoài ba mươi, đã có tiếng tăm lẫy lừng trong giới tu võ, được người ngoài xưng là ‘HoàngBiển Thước’.
Mà trong giới tu võ cũng lưu truyền câu nói, chỉ cần Hoàng Biển Thước ra tay thì diêm vương cũng không dám thu nhận, như vậy có thể thấy được y thuật của Hoàng Duệ đã đạt đến trình độ đỉnh cao.
Lúc này Hoàng Duệ cũng từ trên gương mặt của Hoàng Tử Hiên đưa ra một chút phán đoán cơ bản, tiếp đến anh vén chăn bông của Hoàng Tử Hiên lên, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên cổ tay Hoàng Tử Hiên, bắt đầu thăm dò mạch tượng xem sao.
Trong lúc đó Kim Kỵ Dung im lặng đứng nhìn, mãi đến khi Hoàng Duệ thu tay lại anh ta mới vội vàng hỏi: “Sao rồi cậu chủ? Có phải thiếu chủ bị tổn thương đan điền không?”
Trên mặt Hoàng Duệ hiện lên một tia ngưng trọng, anh khẽ vuốt cằm nói: “Lần này thằng ba bị thương rất nặng, đúng là đã bị tổn thương đến đan điền.”
Xác định là đã bị thương đan điền, Kim Kỵ Dung nôn nóng, liền vội vàng hỏi: “Chắc chắn là cậu chủ có cách chữa trị cho thiếu chủ đúng không.
Nếu như đan điền không thể khôi phục lại vậy thì chẳng phải thiếu chủ sẽ không thể tu luyện nội lực sao.”
Đương nhiên Hoàng Duệ quá rõ ràng hậu quả này, đối với một người tu võ mà nói, đan điền là vị trí quan trọng nhất.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì bảo vệ đan điền chính là điều quan trọng nhất.
Nhưng lần này, thậm chí ngay cả đan điền Hoàng Tử Hiên cũng không bảo vệ được là đủ biết được tình huống vây gϊếŧ hôm qua nguy hiểm đáng sợ như thế nào.
“Cậu nói là người của Trường Quyền Môn và người của Cửu Long Thập Bát Hội hợp lại đối phó thằng ba?” Hoàng Duệ suy tư hỏi.
Kim Kỵ Dung gật đầu nói phải
Kim Kỵ Dung nghe vậy thì giơ bốn ngón tay, yếu ớt nói: “Bốn người, hơn nữa tu vi cao nhất mới là Bài Sơn Kỳ nhị phẩm thôi.”
“Bài Sơn Kỳ nhị phẩm!” Hoàng Duệ hơi sững sờ, nhăn mày khó hiểu: “Cho dù là bốn tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm thì cũng không thể nào đánh thằng ba bị thương nặng như này được.
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai da, tôi cũng không biết nữa.
Đáp án này chỉ có thể chờ thiếu chủ tỉnh lại hỏi anh ấy thì mới biết được thôi.” Kim Kỵ Dung lắc đầu nói.
Nghe Kim Kỵ Dung nói cũng không rõ lý do trong chuyện này, Hoàng Duệ liền không hỏi nhiều nữa, anh vuốt cằm nói: “Ừm, trước tiên giúp nó tỉnh lại đã.”
Kim Kỵ Dung hoàn toàn hiểu rõ cái vali này rất quuan trọng đối với Hoàng Duệ, trong này thế nhưng có chứa các loại bảo bối trị thương cứu người của Hoàng Duệ đấy.
Thoạt nhìn chỉ là một cái vali bình thường, nhưng trên thực tế đó là một hộp bảo bối, hơn nữa còn ẩn chứa rất nhiều công nghệ cao.
Có người nói cô của anh vì để phòng ngừa cái vali này bị trộm, liền thiết kế rất nhiều trình tự phức tạp ở bên trong.
Nó có thể đảm bảo rằng bất kể là kẻ nào không có sự gợi ý của Hoàng Duệ mà đụng vào cái vali này thì chắc chắn đều phải chết, không còn gì nghi ngờ.
Bên này sau khi Hoàng Duệ mở vali ra, lấy một hộp gỗ tử đàn từ trong ra, vừa mở hộp ra, bên trong là một bộ ngân châm.
Những cái ngân châm này ngoài mặt thì thấy không giống những ngân châm bình thường, trên thực tế nó còn là một bộ Thần châm đã thất truyền từ lâu.
Là ở năm Hoàng Duệ mười tám tuổi, bà nội anh đã truyền dạy cho anh.
Những năm gần đây, Hoàng Duệ đã dùng những ngân châm này cứu sống không biết bao nhiêu người, có thể nó vốn là một đồ vật có linh tính, hơn nữa nó ở trong tay Hoàng Duệ càng thêm thần kỳ.
Bởi vậy lần này Kim Kỵ Dung nhìn thấy một lần nữa, liền cảm giác trên thân ngân châm này mang theo một cỗ khí tức như có như không, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
Loại khí tức này Kim Kỵ Dung đã không còn xa lạ gì nữa, từ nhỏ anh đã được nhìn thấy ở trên người của người nhà họ Hoàng, trên người bậc cha chú của nhà họ Hoàng đều mang theo cỗ hơi thở này.
Bởi vì anh không viết là vật gì, nên tạm thời vẫn gọi nó là linh khí.
Mỗi khi các bậc cha chú của nhà họ Hoàng ở chung với nhau, anh ta sẽ hút những linh khí này để tẩm bổ, cả người đều cảm thấy rất thoải mái.
“Cậu không được.”
Kim Kỵ Dung cười he he: “Ai bảo tôi không đánh lại anh ta đâu.”
“Đó là do cậu không chịu chăm chỉ tu luyện.” Hoàng Duệ còn không biết Kim Kỵ Dung sao, từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau.
Sau anh lại lắc đầu im lặng, Hoàng Duệ chuẩn xác cầm ngân châm cắm vào ***** ** của Hoàng Tử Hiên, sau đó cắm ngân châm ở bên trong..