Kim Kỵ Dung thấy anh hạ châm, cũng không tiếp tục nói đùa nữa mà yên tĩnh đứng ở một bên nhìn.
Tiếp theo Hoàng Duệ chia các ***** ** trên người Hoàng Tử Hiên ra, liên tiếp hạ mười tám châm xuống rồi mới kết thúc.
Mười tám cái châm này có hơn một nửa đều được cắm ở xung quanh đan ddienf, những cái châm khác thì được rải rác ở các ***** ** khác, nhìn qua như cả người ghim đầy ngân châm.
Thật ra Kim Kỵ Dung cũng rất ý khi có cơ hội tận mắt nhìn thấy Hoàng Duệ ra tay, bởi vậy anh ta cũng không biết vì sao Hoàng Duệ được người bên ngoài truyền miệng một cách kỳ diệu như vậy.
Lần này rốt cuộc anh ta cũng có cơ hội quan sát ở khoảng cách gần, tất nhiên là anh ta nhìn không chớp mắt, lại muốn nhìn thêm xem xem có khi nào sẽ xuất hiện một màn thần kỳ không.
Ôm tâm tư như vậy, ánh mắt Kim Kỵ Dung mở rất to.
Nhưng mà nhìn được khoảng mấy phút cũng không thấy có hiện tượng kì lạ gì xuất hiện, thì ánh mắt cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi, anh ta liền giơ tay lên xoa xoa hai con mắt đã mỏi nhừ của mình.
Ngay tại lúc anh ta vừa mới bỏ tay xuống, hiện tượng kỳ lạ mà anh ta chờ đợi từ lâu bất ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy dưới lớp da của Hoàng Tử Hiên nổi lên một đường tơ đỏ dài nhỏ, cái đường tơ đỏ này chỉ cỡ bằng cái ngân châm, cũng vô cùng dài.
Lúc này Kim Kỵ Dung cảm thấy cái đường tơ màu đỏ này giống như sợi chỉ dùng để xâu chuỗi hạt, mà những thứ ngâm châm đang rải rác khắp các ***** ** trên người Hoàng Tử Hiên lại giống như những hạt ngọc.
Có những đường tơ đỏ di chuyển xâu chuỗi vào nhau thành từng viên, bày ra một hiện tượng di chuyển kỳ lạ.
Kim Kỵ Dung cẩn thận nhìn hướng đi của những đường tơ đỏ, càng nhìn càng cảm thấy những đường nét này có chút quen mắt, thoạt nhìn giống như một đồ vật nào đó.
Trong lúc nhất thời, anh ta không nhận ra cái gì, nhưng mà trong lúc những đường tơ đỏ bắt đầu chuyển động, anh ta lại đột nhiên nhớ đến, những đường nét này không phải là một thân cây sao?
Đúng thế, nhất định là một thân cây!
Kim Kỵ Dung càng nhìn càng cảm thấy những chiếc ngân châm này là được sắp xếp theo trình tự giống như thân cây.
Mà những ngân châm khác thì lại giống như các nhánh của cành cây, còn những ngân châm tụ tập ở vùng đen điền thì lại giống như rễ của cây đại thụ rậm rạp chằng chịt và chắc chắn.
HÌnh cây trừu tượng như thế thảo nào mà ban đầu Kim Kỵ Dung không nhìn ra, nhìn một lúc mới có cảm giác giống cái cây.
Hơn nữa nhìn theo sự chuyển động của đường tơ màu đỏ lại có cảm giác ba chiều hơn, nhìn lại càng giống hơn.
Thấy một màn như vậy Kim Kỵ Dung rất kinh ngạc, anh ta có rất nhiều câu muốn hỏi.
Ví dụ như vì sao dưới da Hoàng Tử Hiên lại hiện ra một đường tơ màu đỏ, hay ví dụ như vì sao đường tơ đỏ lại tự động nối liền mười tám cây ngân châm với nhau.
Lại ví dụ như vì sao đường tơ hồng còn có thể chuyển động giống như một dòng nước.
Kim Kỵ Dung nghĩ thế nào cũng không ra, vì vậy anh ta yếu ớt hỏi: “Cậu chủ, thủ pháp châm cứu này là gì mà thần kỳ quá vậy?”
“Đây là thủ pháp châm cứu do tôi tự nghĩ ra, tôi gọi nó là cây khô gặp mùa xuân.” Hoàng Duệ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vẻ ôn tồn.
“Cây khô gặp mùa xuân!” Kim Kỵ Dung kinh ngạc chỉ vào một cái ngân châm hỏi: “Vì những cái ngân châm rải rác này có hình dạng giống như một cái cây nên mới được gọi là cây khô gặp mùa xuân sao?”
“Đúng là có một phần ý nghĩa là như thế, chỉ là nguyên nhân thật sự nó được gọi là cây khô gặp mùa xuân là bởi vì thủ pháp châm cứu này có chỗ độc đáo.” Hoàng Duệ nhìn dây tơ hồng giống như dòng nước nói: “Khi đan điền của thằng ba bị thương nặng, tựa như môt gốc cây đại thụ sắp chết héo.
Nếu như không có gió xuân tắm qua, không có dòng nước tưới xuống thì kết cục của cái cây to này chắc chắn là sẽ chết.
Chỉ là thủ pháp châm cứu này của tôi vừa vặn có thể tăng nhanh tốc độ lưu thông khí huyết kỳ kinh bát mạch của nó mà thôi.
Khí huyết này sẽ giống như dòng nước, không ngừng đổ vào đan điền của Tử Hiên, tẩm bổ cho kinh mạch của nó.
Sau khi tẩm bổ xong ở đan điền, nhất định sẽ có thể chữa trị được.
Mà tốc độ lưu thông của khí huyết cũng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh đang mê man của nó, từ đó khiến cho nó có thể tỉnh lại.”
Nghe Hoàng Duệ giải thích xong, Kim Kỵ Dung khiếp sợ không thôi, cũng hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của cây khô gặp mùa xuân.
Lúc giải thích Hoàng Duệ đã lấy chính tình huống của Hoàng Tử Hiên làm một ví dụ, Kim Kỵ Dung cũng từ đó mà có thể suy một ra ba.
Bất cứ người nào đang bị thương, thì tất cả các chức năng của thân thể đều sẽ bị giảm xuống.
Giống như một gốc cây thiếu nước thì sẽ bị khô, chỉ khi nào gốc cây khô này có thể nhận được dòng nước tưới vào thì sẽ lập tức có thể sinh trưởng một lần nữa.
Chuyện này cũng giống như mỗi năm màu đông tới, vạn vật đều yên lặng, cây cỏ thì tàn lụi.
Nhưng mà cứ mỗi lần mùa xuân tới, vạn vật sẽ theo đó mà sống lại.
Cái đó gọi là theo gió lẻn vào bóng đêm, âm thầm tưới nước cho vạn vật chính là đạo lý này.
Hay cho cây khô gặp mùa xuân, cái tên này đúng là quá thích hợp rồi.
“Cậu chủ đúng là lợi hại, đến cả loại thủ pháp châm cứu này cũng có thể sáng tạo ra.” Sau khi Kim Kỵ Dung hiểu rõ liền liên tục khen ngợi.
Hoàng Duệ khẽ ho, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà thủ pháp châm cứu này là tôi vừa mới sáng tạo ra không lâu, còn chưa có thử nghiệm ở trên người của người khác nên cũng không biết có tác dụng hay không.”
Khóe miệng Kim Kỵ Dung khẽ giật một cái, nếu đứng không vững thì thiếu chút nữa đã ngã cắm mặt xuống đấy rồi.
Trước đó còn nói trâu bò lợi hại như vậy, sau lại nói một câu như này.
Thiếu chủ đáng thương, không hiểu sao lại được trở thành chuột bạch thí nghiệm rồi.
Nếu như thí nghiệm lần này thật sự tốt, cũng không uổng công vô ích bị cắm nhiều kim như vậy.
Nhưng nếu thí nghiệm này thất bại, vậy coi như là chuột bạch chịu tội rồi.
“Ờm… Nhưng mà cậu chủ, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần đối với cái cây khô gặp mùa xuân mà cậu chế ra này? Dựa vào y thuật của cậu chủ, chắc cũng phải hơn tám chín phần chắc chắn chứ đúng không.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Kim Kỵ Dung liền yếu ớt hỏi.
“Hừm…” Hoàng Duệ lại ho một tiếng, bày ra bộ dáng rất chăm chú, dường như đang tính toán xem nắm chắc được bao nhiêu, ước chừng một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Cũng tầm tám chín mười phần nha.”
Kim Kỵ Dung lại suýt chút nữa thì ngã xuống đất, tôi xin cậu đấy cậu chủ Hoàng.
Người nằm trên giường thế nhưng là em trai ruột của cậu đó, sao có thể lừa đảo như thế chứ.
Nếu không phải Kim Kỵ Dung chắc chắn Hoàng Tử Hiên và Hoàng Duệ cùng một họ, thì anh ta thật sự hoài nghi Hoàng Duệ tới đây là để gϊếŧ Hoàng Tử Hiên đấy."
Ngay lúc Kim Kỵ Dung đang hoài nghi, thì đột nhiên sợi tơ hồng dưới da của Hoàng Tử Hiên biến mất.
Tiếp theo đó liền thấy trên vùng đan điền của Hoàng Tử Hiên rịn ra một tầng mồ hôi, nà những ***** ** khác cũng đồng loạt có mồ hôi rỉ ra.
Có chút giống như trời mưa đổ xuống mặt đất, sau khi đón nhận đầy đủ lượng nước thì sẽ có những giọt hơi nước bị đẩy ra bên ngoài.
Ánh mắt Kim Kỵ Dung trợn tròn lên, kinh ngạc nhìn bọt nước hiện lên trên tầng da ngoài của Hoàng Tử Hiên.
Ánh mắt Hoàng Duệ lóe lên, nhanh tay nhanh mắt bắt đầu rút châm, rút từng cái từng cái ở mười tám ***** ** của Hoàng Tử Hiên ra.
“Ưm…” Ngay sau khi rút cây châm cuối cùng ra, thì một giọng nói yếu ớt phát ra từ trong miệng của Hoàng Tử Hiên.
Kim Kỵ Dung mừng rỡ không thôi tiến đến đầu giường, cúi người nhìn xem có phải đúng là Hoàng Tử Hiên đã tỉnh lại hay không.
Hoàng Tử Hiên cũng không biết mình đã mê ma lâu như vậy, anh vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí xuất hiện trước mặt mình, cả người như nhìn thấy quỷ, theo phản xạ giơ tay lên đánh về phía nó.
“A quỷ!”
Hoàng Tử Hiên kêu thành tiếng, bàn tay cũng đồng thời phản xạ có điều kiện mà vung lên.
Bốp!
Một tiếng tát vang dội kêu lên, Kim Kỵ Dung liền cảm thấy gương mặt đau rát, anh ta bưng lấy nửa khuôn mặt bị Kim Kỵ Dung tát trúng nhảy về phía sau, giống như người bị giẫm vào đuôi mà hét lên: “Con mẹ mày.”
Nghe thấy giọng nói của Kim Kỵ Dung, Hoàng Tử Hiên mới đột nhiên hoàn hồn, nháy nháy con mắt ngồi dậy.
Lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Duệ liền sửng sốt, mơ hồ sờ sờ đầu nói: “Là tôi đang nằm mơ sao? Sao lại mơ thấy anh trai tới thế này.
Đúng là kỳ lạ, không thể mơ thấy mỹ nữ sao?”
“Mơ mỹ nữ cái đầu cậu.” Kim Kỵ Dung thở phì phò nói: “Chắc cậu sẽ không bị đánh đến mức hỏng đầu đấy chứ.”
“Đây không phải nằm mơ sao?” Hoàng Tử Hiên lại càng mơ hồ hơn, vẫy tay gọi Kim Kỵ Dung nói: “Cậu qua đây để tôi xác nhận một chút.”
“Cậu đừng muốn nhân cơ hội này tát lên mặt tôi thêm phát nữa nhé.” Kim Kỵ Dung nghĩ mà sợ, dùng tay bưng nốt một bên mặt khác nói.
Hoàng Tử Hiên “ách” một tiếng: “Tôi không đánh cậu, tôi chỉ muốn nhìn cậu gần một chút để xem có phải thật hay không thôi.”
“Thật à?” Hiển nhiên là Kim Kỵ Dung không dám dễ dàng tin tưởng Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Thật, đến đây đi.”
Kim Kỵ Dung do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Hoàng Tử Hiên, chậm chạp cẩn thận tới gần.
Đáy mắt Hoàng Tử Hiên hiện lên một tia gian xảo, bàn tay nhanh chóng véo mạnh vào cánh tay Kim Kỵ Dung một cái.
“Au…” Kim Kỵ Dung đau đớn thở ra một ngụm khí lạnh, vươn tay đánh rớt cái tay của Hoàng Tử Hiên, tức giận nói: “Con mẹ nó, cậu lại lừa tôi.
Cậu véo tôi làm gì, muốn véo thì tự véo chính mình đi chứ.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, cho Kim Kỵ Dung một ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngu ngốc nói: “Tôi không ngu, lỡ đâu đây không phải là mơ, tôi tự bóp chính mình thì không phải tôi sẽ đau sao.”
“Mẹ nó, vậy cậu bóp tôi thì tôi không đau à.” Kim Kỵ Dung xoa xoa mảng thịt bị Hoàng Tử Hiên véo oán giận nói.
“Tôi quan tâm cậu làm gì, tôi không đau là được.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, thật ra khi anh nhìn đến ánh mắt của Hoàng Duệ thì đã hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, những lời này chẳng qua là để trêu chọc Kim Kỵ Dung một chút mà thôi..