“Đừng căng thẳng, anh sẽ thật dịu dàng.” Hoàng Tử Hiên nhìn thấu sự căng thẳng của cô, thấp giọng nói bên tai cô.
Lê Mỹ Gia hít thở sâu một hơi, tuy là phản ứng dị ứng do trứng cá đưa tới mạnh, nhưng cũng không phải là không thể khống chế được.
Thật ra cô hoàn toàn có thể khống chế, nhưng đêm nay cô không muốn khống chế.
Trước lúc muốn tự sát, cô đã phát hiện người duy nhất cô lưu luyến là Hoàng Tử Hiên, cô đã hiểu ra cô thích Hoàng Tử Hiên, mặc dù ngoài miệng có thừa nhận hay không thì sự yêu thích đã cắm rễ trong lòng rồi.
Cô cũng không phải là người đặc biệt truyền thống phong kiến, nếu như thích một người đàn ông thì cô sẽ không bài xích hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ trước khi kết hôn.
Cho nên cô mới có thể nói mình rất tỉnh táo, biết mình đang làm cái gì.
“Hoàng Tử Hiên, em thích anh, em sẵn lòng giao mình cho anh.
Anh bừng lòng thích em không?" Ôm láy cổ Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia kiên định hỏi.
Hoàng Tử Hiên sửng sốt, nhìn Lê Mỹ Gia một cách khó tin.
Gò má của cô vẫn ửng hồng, ánh mắt vẫn mê ly, da thịt cũng vẫn nóng hổi.
Nhưng lời nói của cô lại rất tỉnh táo, trong lúc tỉnh táo cô đã nói với mình rằng cô ấy thích mình.
Trong lúc tỉnh táo, cô ấy hỏi mình, có muốn thích cô ấy không.
Lê Mỹ Gia trước nay kiêu ngạo không chịu cúi đầu lại sẵn lòng bỏ phong thái xuống để nói những thứ này với mình, điều này làm sao lại không khiến Hoàng Tử Hiên cảm động cho được? Làm sao anh không muốn thích Lê Mỹ Gia như vậy chứ? Nhưng anh thích thì có thể làm gì, anh không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì được.
Một giây trước vẫn còn là bầu không khí nhiệt tình như lửa, đột nhiên lại hạ xuống như băng.
Hoàng Tử Hiên lẳng lặng kéo chăn đắp lên Lê Mỹ Gia, còn mình thì vô lực ngã vào một bên, anh không biết nên đáp lại tình cảm của Lê Mỹ Gia thế nào.
Hành động của Hoàng Tử Hiên khiến tim Lê Mỹ Gia lạnh đi một nửa, trong ánh mắt của cô hình như lóe lên vẻ lấp lánh.
Nhưng từ trước đến nay cô luôn lạnh lùng kiêu ngạo, nếu lần này đã bỏ sự kiêu ngạo đi thì rất muốn lấy được một câu trả lời chính xác.
Vì vậy nén nước mắt, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Anh không thích em à?"
“Anh…” Hoàng Tử Hiên há miệng, mãi không nói tiếp được.
“Anh thích Tiểu Lệ? Hay là người phụ nữ khác?” Lê Mỹ Gia lại bình tĩnh hỏi.
Hoàng Tử Hiên trầm mặc, do dự xem có cần nói thật với Lê Mỹ Gia không.
Nhìn anh không chịu trả lời thẳng mình, tim Lê Mỹ Gia lại lạnh thêm, cô đột nhiên cười tự giễu: “À, tôi biết rồi, anh không thích tôi, vừa rồi chẳng qua là phản ứng bình thường của đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ ôm ấp trong lòng thôi.
Không ngờ Lê Mỹ Gia tôi cũng có một ngày đê tiện như thế, chủ động đưa mình cho một người đàn ông không thích mình.”
“Không phải đâu.” Hoàng Tử Hiên vừa nghe Lê Mỹ Gia nói mình như vậy thì vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải là anh không thích ngươi, chỉ là anh không biết nên nói thế nào với em.”
“Thích là thích, không thích tức là không thích, cái này có gì mà không tiện nói?” Lê Mỹ Gia cho là hắn là nói sạo.
“Anh…” Hoàng Tử Hiên muốn nói lại thôi.
Lê Mỹ Gia nổi giận, giơ tay lên chỉ vào cửa: “Anh đi đi, ra khỏi cái cửa này thì coi như chúng ta chưa từng quen biết.
Tôi không ép anh thích tôi, Lê Mỹ Gia tôi vẫn chưa hèn mọn đến như vậy.”
“Mỹ Gia…”
“Cút đi, cút cho thật xa, vĩnh viễn đừng để tôi trông thấy anh nữa.” Lê Mỹ Gia không muốn nghe Hoàng Tử Hiên nhiều lời thêm một chữ nào nữa, trực tiếp dùng chăn che đầu lại, nước mắt nín rất lâu bỗng lặng lẽ cuồn cuộn rơi xuống.
Hoàng Tử Hiên hiểu rất rõ, nếu như anh cứ vậy đi mất thì không chỉ có nghĩa từ nay về sau anh và Lê Mỹ Gia như người dưng nước lã, mà còn e là với tính cách của Lê Mỹ Gia sẽ lựa chọn cả đời không qua lại với mình nữa.
Từ phương diện lý trí mà nói, như vậy là kết cục tốt nhất của bọn họ.
Nhưng mà chuyện tình cảm, đã khi nào từng có lý trí? Hoàng Tử Hiên do dự một hồi lâu đều không thể động đậy.
Anh không nỡ, Lê Mỹ Gia là cô gái đầu tiên khiến anh động lòng suốt bao năm nay, anh không nỡ buông bỏ, cũng không buông bỏ được.
“Ôi…” Lại đắn đo tiếp, Hoàng Tử Hiên hít thở sâu một hơi rồi ôm lấy cô cách tấm chăn.
Lê Mỹ Gia giãy người một cái, buồn bực bảo anh cút đi.
“Anh từng cút rồi, nhưng anh là chim cút, cho nên bây giờ lại cút trở về.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Có phải bất kể là lúc nào thì anh đều cợt nhả như thế, tưởng là chỉ cần mình không nghiêm túc thì người khác cũng không sao à?” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói.
Hoàng Tử Hiên biết Lê Mỹ Gia tức giận, thở dài nói: “Anh không nghĩ như vậy.
Mỹ Gia, nếu như em chịu nghe thì anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện.
Rất nhiều chuyện anh không biết nên nói cho em thế nào, có lẽ nghe câu chuyện này xong thì em sẽ hiểu.”
"Tôi không có hứng thú nghe anh bịa chuyện, anh giữ lại cậu chuyện của mình mà lừa mấy cô gái nhỏ đi.
" Lê Mỹ Gia buồn bực nói.
Hoàng Tử Hiên biết cô đang giận lẫy, biết càng dỗ càng không xong.
Thế là anh không quan tâm cô có muốn nghe hay không mà trực tiếp nói với cô chuyện mình với nhà họ Mạc và Mạc Phù Dao.
Câu chuyện rất dài, Hoàng Tử Hiên không có ý định nói tất cả mọi việc cho Lê Mỹ Gia, anh chỉ là kể lại những chuyện lớn xảy ra trong chín năm nay từ khi mười sáu tuổi đến bây giờ cho cô nghe.
Bao gồm cả việc anh mới tới nhà họ Mạc, Mạc Phù Dao chăm sóc anh.
Bao gồm cả việc ở nhà họ Mạc, thầy coi trọng anh.
Bao gồm cả biến cố năm mười tám tuổi, tất cả ân tính mà mình nợ nhà họ Mạc, Hoàng Tử Hiên đều nói cho Lê Mỹ Gia nghe.
Ban đầu Lê Mỹ Gia hãy cứ cho rằng Hoàng Tử Hiên đang bịa chuyện, nhưng càng nghe cô càng tin tưởng là sự thật.
Nghe tới lúc cha và con gái nhà họ Mạc một chết một bị thương vì cứu Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia âm thầm thở dài.
Ân cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh, nợ nhà họ Mạc ân tình lớn như vậy, sợ là cả đời Hoàng Tử Hiên cũng không trả hết được.
“Anh là thanh mai trúc mã với Mạc Phù Dao, có phải anh thích cô ấy không?” Sau khi Hoàng Tử Hiên dứt lời, Lê Mỹ Gia khẩn cấp chui đầu ra hỏi.
Cùng là phụ nữ, cô cảm nhận được, Mạc Phù Dao thích Hoàng Tử Hiên.
Chỉ có lúc yêu một người thì phụ nữ mới nguyện bất chấp tất cả vì đàn ông.
Hoàng Tử Hiên cũng từng tự hỏi mình một câu hỏi ấy vô số lần, nhưng vô số lần cũng không đưa ra được đáp án.
Chắc chắn tình cảm của anh đối với Mạc Phù Dao đã sớm vượt qua tình cảm sư tỷ sư đệ, nhưng nếu như nói là thích thì hình như lại không giống như đối với Lê Mỹ Gia, có thể làm cho anh động lòng, khiến anh nóng ruột nóng gan.
Ở một vài phương diện, Lê Mỹ Gia và Mạc Phù Dao khá giống nhau, khác biệt ở chỗ Mạc Phù Dao là bản thăng cấp của Lê Mỹ Gia.
Ở trong lòng Hoàng Tử Hiên, Mạc Phù Dao càng giống một vị ‘thần’ hơn.
Thần là cái gì, là không gì không thể.
Mạc Phù Dao chính là như vậy, mặc kệ có chuyện gì, cô không cần Hoàng Tử Hiên ra tay giúp đỡ, trước khi Hoàng Tử Hiên biết thì cô đã tự mình giải quyết rồi.
Đối mặt với Mạc Phù Dao như vậy, Hoàng Tử Hiên không biết nên thích như thế nào, anh cảm thấy bản thân Mạc Phù Dao đã là đàn ông rồi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Mạc không có cô xử lý thì không được.
Đây cũng là lý do vì sao sư phụ qua đời nhiều năm mà chẳng những nhà họ Mạc không suy sụp, mà còn ngày càng phồn thịnh.
“Anh không thể nào trả lời câu hỏi này được, bởi vì ngay cả anh cũng vẫn không hiểu rõ.
Có điều anh biết, anh thích em.
Từ lúc bắt đầu đã thích, chỉ là vì anh có hôn ước với Phù Dao cho nên không muốn làm lỡ em.” Nghĩ đến những thứ này, Hoàng Tử Hiên nói lập lờ nước đôi.
Một mặt Lê Mỹ Gia vui mừng vì cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng thừa nhận thích mình, nhưng một mặt lại rất đau lòng vì hôn ước của Hoàng Tử Hiên.
Cô thấp giọng hỏi: “Cho nên dù cho anh không thích cô ấy, cũng sẽ lấy cô ấy vì hôn ước ư?”
“Không chỉ là hôn ước, ban đầu giữa bọn anh không có hôn ước.
Hôn ước là sau khi sư phụ chết, cha mẹ anh và bề trên nhà họ Mạc quyết định.
Anh nợ nhà họ Mạc quá nhiều, nợ Phù Dao quá nhiều.
Đến nay cô ấy vẫn không thể xuống đất đi lại, anh phải chịu trách nhiệm vì cô ấy.” Hoàng Tử Hiên nói một cách nghiêm túc.
Sự nghiêm túc của Hoàng Tử Hiên làm Lê Mỹ Gia rất khó chịu, nhưng cô vừa khổ sở lại vừa vui mừng.
Bất kể có thích hay không, Hoàng Tử Hiên đều nguyện cưới Mạc Phù Dao.
Nói rõ anh là một người đàn ông có tình có nghĩa, anh sẽ không bởi vì phồn hoa bên ngoài mà quên mất người phụ nữ đã từng hy sinh, từng trả giá vì anh.
Đây không chỉ là ý thức trách nhiệm, mà còn là một loại tình trường.
Trước nay Lê Mỹ Gia đều biết, tình cảm giữa nam nữ sẽ thay đổi theo thời gian trôi qua, có người sẽ phai nhạt, có người lại biến chất.
Mỗi một đôi vợ chồng sau khi kết hôn nhiều năm, sự yêu thích lúc ban đầu sẽ thăng hoa thành một loại tình thân.
Có lẽ không còn thấy tình cảm mãnh liệt nhưng lại có tình cảm không dứt bỏ được, còn khó nói rõ hơn cả thích.
“Tình sâu không bằng bạn cũ, yêu nhiều không cần lắm lời.” Lê Mỹ Gia tự lẩm bẩm: “Em lại khá ngưỡng mộ người phụ nữ tên Mạc Phù Dao kia, nếu như có thể hoán đổi thân phận thì em rất muốn mình mới là người phụ nữ mà anh không thể không cưới kia.”
Hoàng Tử Hiên không biết nên nói tiếp như thế nào, bởi vì anh không rõ sau khi Lê Mỹ Gia biết việc này thì có còn thích mình nữa không.
Dù sao có rất ít phụ nữ biết rõ một người đàn ông không cho mình hôn nhân mà vẫn còn chịu thích đối phương.
Huống hồ người phụ nữ này còn là con cưng của trời như Lê Mỹ Gia, chắc chắn cô không muốn không danh không phận ở cùng với mình đâu..