Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Đồ nhà quê!
Tôn Nhất Hoa thầm mắng trong lòng một tiếng nhưng kiêng dè sự lợi hại của Hoàng Tử Hiên nên cũng không dám thừa nhận, chỉ đành cười nói: “Anh nghĩ quá rồi, anh chính là tài xế của Mỹ Gia mà.

Mỹ Gia bận rộn như vậy, nếu người tài xế như anh không bận rộn thì chẳng phải là cầm không tiền lương của Mỹ Gia ư?”
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên chỉ là tài xế của Lê Mỹ Gia, người phụ nữ ôm Tôn Nhất Hoa không khỏi sửng sốt.

Vừa nãy cô ta mới quan sát Lê Mỹ Gia một lần, chỉ là từ một bộ trang phục chừng trăm ngàn này thôi đã biết không đơn giản.

Cộng thêm Tôn Nhất Hoa còn quen biết cô, vậy thì đoán chừng cũng là người trong vòng của bọn họ.
Tiếp đó cô ta lại quan sát Hoàng Tử Hiên, trên dưới toàn thân không có bất kỳ vật nào đáng tiền.

Hoàn toàn không giống như người trong vòng có tiền, thế nhưng người đàn ông này lại có thể ăn cơm cùng Lê Mỹ Gia, xem dáng vẻ thì hai người còn rất thân mật nên càng khiến người phụ nữ đó hoài nghi có phải anh là tiểu bạch kiểm mà Lê Mỹ Gia bao nuôi không.

Dù sao đối với phụ nữ có tiền mà nói thì bao nuôi đàn ông cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Nhưng loại ý nghĩ này vừa mới lóe qua đầu, Tôn Nhất Hoa đã nói ra thân phận của Hoàng Tử Hiên.

Cũng chỉ là một người tài xế! Cô gái ngạc nhiên, từ khi nào mà tài xế cũng có thể ngồi trên cùng một bàn ăn cơm với người chủ chứ? Giống như tài xế của Tôn Nhất Hoa, ngay cả tư cách theo vào cửa cách cũng không có.
Lẽ nào Lê Mỹ Gia thấy ngoại hình của Hoàng Tử Hiên không tệ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ban ngày sai anh làm tài xế, buổi tối bảo anh làm bạn giường ư? Nghĩ đến khả năng hết sức thú vị này, người phụ nữ không khỏi liếc mắt nhìn xuống phía dưới của Hoàng Tử Hiên.


Nghĩ thầm nhất định là anh làm việc không tệ, nếu không làm sao có thể khiến Lê Mỹ Gia mê đắm đến mức thần hồn điên đảo mà đi bao nuôi tài xế của mình.
“Loại tài xế đi theo làm tùy tùng cho ông chủ mà anh nói đó chỉ là tài xế thông thường, tôi không phải là tài xế thông thường đâu.” Ngay khi người phụ nữ đang suy nghĩ lung tung, bên tai đã truyền đến tiếng nói của Hoàng Tử Hiên: “Tài xế trời sinh đoan trang khó giấu như tôi đây, từ trước đến giờ đều dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.

Còn về thực lực, Mỹ Gia không thèm để ý tôi lái xe có được hay không đâu.”
Phì…
Nghe thấy lời không biết xấu hổ này của Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia phun một ngụm trà sữa ra.

Hơn nữa lúc cô uống trà sữa thì đang nhìn Tôn Nhất Hoa, vì vậy một hớp này trà sữa này phun ra ngoài đã phun thẳng về phía Tôn Nhất Hoa.
Tôn Nhất Hoa cả kinh, trong lòng muốn né tránh theo phản xạ có điều kiện, thế nhưng thân thể anh ta hoàn toàn theo không kịp tư duy, nếu đợi anh ta di chuyển thân thể thì trà sữa nhất định sẽ phun lên trên người anh ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên một cánh tay cường tráng mạnh mẽ kéo cánh tay anh ta lại, dùng sức kéo Tôn Nhất Hoa sang một bên, kéo theo cả người phụ nữ nọ cũng bị lôi đến một bên.
Cùng lúc đó, trà sữa phun ra theo đường pa-ra-bôn đã rơi vào khoảng không, rắc lên trên mặt đất sạch sẽ.
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên lóe lên nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tôn Nhất Hoa, chỉ dựa vào tốc độ và sức lực vừa rồi thì chắc chắn người bình thường không thể làm được.

Đây là người tu võ ngoại gia, trên khớp xương năm ngón tay anh ta đều có kén thịt thật dày, nhìn từ điểm này, anh ta quả thật giỏi tu quyền.
Nhìn thấy bên cạnh Tôn Nhất An có thêm một vệ sĩ tu võ ngoại gia, Hoàng Tử Hiên cười lạnh một tiếng trong lòng.

Tay Tôn Nhất Hoa này thật đúng là có tật giật mình, chỉ sợ mình trở về tới trả thù nên vội vàng tìm một người bảo toàn tính mạng trước.

Chỉ tiếc anh ta đánh giá mình quá thấp, người tu võ ngoại gia này cùng lắm chỉ là Càn Khôn tam phẩm, cho dù mình không đột phá thì người tu võ ngoại gia này cũng chẳng làm gì được, huống hồ hiện tại anh đã đột phá rồi.
“Thật ngại quá, tôi không nhịn được.” Lê Mỹ Gia thấy không phun đến người Tôn Nhất Hoa thì cũng thở phào nhẹ nhõm.


Dù cho cô có chán ghét Tôn Nhất Hoa đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm chuyện bất lịch sự như vậy, mới vừa rồi thực sự là vô ý.
Tôn Nhất Hoa vốn không tiện trách cứ Lê Mỹ Gia, bây giờ Lê Mỹ Gia lại chủ động xin lỗi thì anh ta càng không thể nói một chữ bất mãn được.

Nghe vậy thì tỏ vẻ không thèm để ý khoát tay nói: “Không sao, dù sao cũng vẫn chưa phun đến.

Dù cho phun đến cũng không sao, đổi một bộ mới là được rồi.

Bên cạnh chính là cửa hàng nhà bọn anh, còn sợ không có quần áo đổi ư?”
Tất nhiên Lê Mỹ Gia biết Tôn Nhất Hoa đang khoe khoang gia thế của mình trước mặt Hoàng Tử Hiên nên trong lòng có chút không vui.

Hoàng Tử Hiên là người đàn ông cô thích, cho dù có là tên ăn mày thì cũng không cho phép những người khác nói.

Cô lập tức nhíu chặt chân mày, không đáp lại lời của Tôn Nhất Hoa mà vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến lau sàn.
Nhân viên phục vụ vội vàng cầm cây lau nhà sạch sẽ qua đây, sau khi lau sạch sẽ thì hỏi Tôn Nhất Hoa: “Thưa anh, vị trí ngắm cảnh sông hai người mà anh muốn đã hết rồi, chỉ có một cái bàn lớn bên kia thôi, anh thấy có được không?”
Tôn Nhất Hoa nhìn xuống, cái bàn kia quả thật khá lớn, ít nhất có thể ngồi được năm sáu người.

Hai người ngồi thì đúng là quá lớn, hơn nữa chẳng có tình thú gì.


Lúc đầu nếu như không gặp phải Lê Mỹ Gia thì anh ta sẽ chuyển sang nơi khác ăn.

Có điều bây giờ anh ta lại thay đổi chủ ý.

Sau khi suy nghĩ một lát, anh ta  nói: "Mỹ Gia, khó khăn lắm chúng ta mới có duyên tình cờ gặp nhau ở chỗ này.

Anh thấy hai người cũng vừa mới bắt đầu ăn, nếu như không kiến nghị thì có muốn ghép bàn với bọn anh, ăn chung bữa cơm không?”
Đương nhiên là Lê Mỹ Gia không muốn rồi, cô vữa nhìn thấy Tôn Nhất Hoa đã cảm thấy ngán ngẩm.

Nhưng cô vẫn không từ chối, chợt nghe Hoàng Tử Hiên nói: “Thế thì anh mời khách hay là chúng ta chia đôi đây?”
Khóe miệng Tôn Nhất Hoa giật một cái, chia đôi với Lê Mỹ Gia, anh ta không muốn tiến hành kế hoạch theo đuổi Lê Mỹ Gia thứ hai ư? Lúc này anh ta tức giận trừng mắt với Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Đương nhiên là tôi mời khách, có thể mời Lê Mỹ Gia ăn thì chính là phúc đức ba đời của tôi đấy.”
“Vậy thì tốt quá, có thể theo Mỹ Gia ăn chực bữa cơm của cậu Tôn cũng là phúc đức ba đời của tôi đấy.” Hoàng Tử Hiên vừa nghe Tôn Nhất Hoa mời khách thì lập tức bằng lòng thay Lê Mỹ Gia, còn len lén ra hiệu bảo Lê Mỹ Gia “phối hợp”.
Sau khi nhận được ánh mắt của Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia liền hiểu ra, khẳng định trong bụng Hoàng Tử Hiên đang giấu suy nghĩ xấu xa nào đó.

Nghĩ đến đây, cô bèn phối hợp gật đầu, rất muốn nhìn xem Hoàng Tử Hiên đang nghĩ bậy bã gì.
“Nhân viên phục vụ, vậy làm phiền cô mở bàn giúp chúng tôi đi.” Tôn Nhất Hoa thấy Lê Mỹ Gia bằng lòng thì hứng khởi nói với nhân viên phục vụ.
“Được, vậy thứ trên bàn đó còn cần dời qua đây không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Không cần, lát nữa lại tính cả bàn kia rồi cùng thanh toán cả thể.” Đương nhiên Tôn Nhất Hoa không muốn ăn cơm thừa rượu cặn của Hoàng Tử Hiên, mặc dù rất nhiều thứ thật ra còn chưa động đũa.
Nhân viên phục vụ nói vâng rồi dẫn họ đi đổi bàn.
Bốn người ngồi xuống đối diện nhau, Tôn Nhất Hoa và người phụ nữ mà anh ta mang tới ngồi ở bên, Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia ngồi một bên.

Mặc dù Tôn Nhất Hoa không hài lòng đối với cách ngồi này nhưng cũng không tìm ra lý do nên chỉ có thể buồn bực tức giận.

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ngồi xuống rồi thì bưng lên bốn ly nước sôi để nguội cho họ trước, sau đó đưa thực đơn lên.

Lần này Lê Mỹ Gia không từ chối mà nhận lấy, mở ra lật một cách tượng trưng.
Tôn Nhất Hoa và người phụ nữ cũng bắt đầu lật xem, xem thử muốn ăn chút gì.

Tôn Nhất Hoa thật sự đói bụng, đêm qua ở quán rượu chơi đến một hai giờ với người phụ nữ mới cưa tới tay này nên đã cần một ít thức ăn bổ sung thể lực từ lâu rồi.
Hồi tưởng lại hôm qua người phụ nữ này  dùng đủ ngón trò để phục vụ mình thoải mái như vậy, Tôn Nhất Hoa lại không tự chủ được nhìn về phía Lê Mỹ Gia.

Nếu như có một ngày Lê Mỹ Gia cũng có thể hầu hạ mình như vậy thì chắc chắn sẽ thoải mái hơn nữa.
“Người đẹp, chỗ các cô có trà Phổ Nhĩ năm tám mươi hai không? Nếu có thì pha một ấm lên cho chúng ta trước nhé.” Lúc Tôn Nhất Hoa đang suy nghĩ kỳ quái, chợt nghe Hoàng Tử Hiên bắt đầu gọi trước.
“Trà Phổ Nhĩ năm tám mươi hai!” Không đợi Tôn Nhất Hoa nói, người phụ nữ bên cạnh anh ta đã bật cười trước, cười đến mức run rẩy cả người, dường như phấn trên mặt cũng đều rơi xuống: “Ha ha, có phải anh nói nhầm rồi không, chắc là Lafite năm tám mươi hai đúng chứ? Phổ Nhĩ là trà, không phải rượu, anh còn năm nữa chứ.

Anh là đồ nhà quê từ đâu tới đấy, cười chết mất.”
“Ha ha ha…” Tôn Nhất Hoa cũng cười, anh ta cười lớn tiếng hơn, còn cố ý nâng giọng lên: “Là bởi vì anh chưa từng uống Lafite năm tám mươi hai cho nên mới vội và muốn nếm thử như vậy, vừa buột miệng nên căng thẳng đến mức nói sai rồi sao? Ha ha ha, còn trà Phổ Nhĩ năm tám mươi hai nữa chứ, tôi còn thấy mất mặt thay anh.”
Khách khác đang dùng cơm nghe thấy Tôn Nhất Hoa cố ý cất cao giọng cũng đều cười lên ha hả, hiển nhiên bọn họ cũng đều chưa từng nghe nói trà năm tám mươi hai nào cả.

Tất nhiên đều sẽ cùng cười nhạo Hoàng Tử Hiên là đồ nhà quê, muốn uống Lafite 1982 đến điên rồi.
Lúc này ngay cả nhân viên phục vụ đều đang nín cười, cô đi làm ở chỗ này một đoạn thời gian rồi, đã biết trong thực đơn có trà Phổ Nhĩ, tuy nhiên từ trước đến giờ chưa từng nghe nói có trà Phổ Nhĩ 1982.
Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có Lê Mỹ Gia quái dị liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên.

Cô chắc chắn sẽ không cho rằng Hoàng Tử Hiên nói nhầm, tuy là cô cũng không hiểu về trà song cô lại tin tưởng nếu Hoàng Tử Hiên đã nói thì khẳng định không phải thứ giả dối không có thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận