Trong kinh ngạc cũng có chút buồn bực, thậm chí có hơi mất mác.
Hai vạn tệ đối với Lê Mỹ Gia mà nói, có thể mấy phút là có thể kiếm được, nhưng Trương Tiểu Lệ lại phải kiếm tới một năm.
Đây chính là sự chênh lệch giàu nghèo nằm ngang giữa bọn họ.
Nói về vóc dáng, các cô xấp xỉ nhau.
Nói về khuôn mặt, các cô cũng không kém nhau là bao.
Nhưng nói về gia thế thì thật sự kém rất nhiều.
Thử nghĩ nếu như cô là Hoàng Tử Hiên, hẳn là cũng sẽ biết nên chọn Lê Mỹ Gia đi.
Cưới bạch phú mĩ như Lê Mỹ Gia thì cuộc đời sẽ chỉ cần phấn đấu nửa đời ma thôi.
Nhìn thấy Lê Mỹ Gia thanh toán tiền đến nỗi mắt cũng không thèm chớp, ánh mắt Lê Mỹ Gia lại ảm đạm hơn vài phần.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy có tiền là rất giỏi giang, cũng chưa bao giờ thèm muốn tiền của người khác.
Nhưng mà giờ phút này, cô lại đột nhiên cảm thấy rất tự ti.
Lê Mỹ Gia có thể tặng cho Hoàng Tử Hiên bộ quần áo mấy vạn, cô thì lại ngay cả mấy trăm cũng không tặng nổi, ngược lại còn nợ Hoàng Tử Hiên không ít tiền.
Lê Mỹ Gia trả xong tiền rồi đi tới, không biết có phải là do trực giác của phụ nữ hay không, cô có thể phát hiện ra cảm xúc của Trương Tiểu Lệ hình như không bình thường.
Cô nhìn tờ hóa đơn thanh toán trong tay, dường như có hơi đăm chiêu một lúc rồi mới nói: “Đi thôi.”
Hoàng Tử Hiên cũng không phát hiện ra chút vi diệu kia giữa phụ nữ, nhếch miệng cười: “Cảm ơn bà chủ tặng anh quần áo.”
“Em có nói tặng cho anh à?” Đôi mắt đẹp của Lê Mỹ Gia xếch lên.
“Ý, ý gì?” Hoàng Tử Hiên lảo đảo một cái, hỏi.
“Ý chính là tiền này là em cho anh mượn, nếu như anh còn không trả lại được thì sẽ trừ vào tiền lương.
Nếu dựa vào lương một tháng bảy nghìn của anh, không tới ba tháng là có thể trả hết nợ rồi.
Yên tâm, em sẽ không lấy lãi đâu.” Lê Mỹ Gia phát huy bản sắc thương nhân nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, khóc: “Sao em không nói sớm, nói sớm anh mới không đến chỗ bán đắt như vậy.” Nói xong anh vội vàng hỏi nhân viên bán hàng: “Bây giờ tôi trả lại còn kịp không?”
Nhân viên bán hàng nhịn cười lắc đầu: “Thật ngại quá thưa anh, sau khi cắt mạt thì không trả lại được ạ.”
“Đậu xanh.” Hoàng Tử Hiên chửi tục một câu.
“Ha ha ha…” Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Hoàng Tử Hiên ăn quả đắng, ôm bụng cười: “Bảo anh giả vờ giàu có, anh nhìn cũng không thèm nhìn mà đã đến cửa hàng này, ha ha…”
“Sao tôi biết Lê Mỹ Gia sẽ tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại giở trò này.” Hoàng Tử Hiên u oán nhìn về phía Lê Mỹ Gia.
Ba tháng lương đấy, hiện tại anh là một tên nghèo kiết xác, mặc đồ đắt tiền thế để làm gì chứ.
Lê Mỹ Gia thản nhiên cười: “Là ai cho anh cái tự tin, cho rằng em sẽ tặng anh quần áo vậy.”
“Ha ha ha… Không được, tôi sắp cười đến chết mất.” Trương Tiểu Lệ bởi vì lời nói đáp lại của Lê Mỹ Gia làm bật cười lớn, sự buồn bực trong lòng lúc trước bị cuốn đi, như thể đã quên mất sự chênh lệch giàu nghèo giữa mình với Lê Mỹ Gia.
Hoàng Tử Hiên che mặt, xấu hổ quá đi mất.
Lúc ba người ra khỏi trung tâm thương mại lần nữa, trên mặt Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều tràn ngập nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, chỉ có vẻ mặt Hoàng Tử Hiên đau khổ, nén nước mắt trong mắt, khổ không tả nổi.
“Tiếp theo hai người định đi đâu thế? Tôi phải đi tuần tra rồi, nếu không sẽ bị trừ lương nữa.” Trương Tiểu Lệ vươn vai nói.
“Tôi không muốn đi đâu nữa rồi, đi tìm một góc ngồi khóc một hồi thôi.
Ba tháng lương nha, tiếng cũng chưa nghe được mà đã không còn rồi.” Vẻ mặt Hoàng Tử Hiên như đưa đám nói.
Lê Mỹ Gia liếc xéo anh một cái: “Anh cũng thật là có triển vọng ha.”
“Loại người mấy phút đã kiếm hơn trăm vạn như em căn bản không thể biết được sự đắng cay và nghèo khổ của chúng tôi đâu.” Hoàng Tử Hiên trừng mắt nói.
Trương Tiểu Lệ từ bên cạnh phụ họa theo: “Ừ, tôi còn nghèo khổ hơn anh nữa.”
“Cô đừng có giả nghèo.” Hoàng Tử Hiên trừng mắt về phía Trương Tiểu Lệ, bàn tay to duỗi ra: “Cô thiếu tiền của tôi khi nào thì trả?”
Trương Tiểu Lệ vừa nghe đến hai chữ trả tiền, não lập tức to ra, nhanh chóng tìm cớ vọt đi.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cô ấy vẫy tay nói: “A, đột nhiên tôi nhớ ra là có việc quan trọng chưa được xử lý xong, tôi phải né trước đây, bái bai Mỹ Gia nhé.”
Nói xong thì lập tức biến mất ở ngã rẽ.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật.
Mẹ nó chứ, sao anh cảm thấy cho Trương Tiểu Lệ mượn tiền chính là mỡ treo miệng mèo, đã đi là không quay lại nữa vậy.
“Xin hỏi cô là tổng giám đốc Lê Mỹ Gia của tập đoàn Thịnh Thế đúng không ạ?”
Lúc Hoàng Tử Hiên còn đang buồn bực, bên tau bỗng xuất hiện một tràng âm thanh.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người hỏi thế mà lại là La Triết.
Lúc này anh ta đã thay một bộ đồ sạch sẽ, tuy rằng không đắc tiền như đồ Hoàng Tử Hiên mặc, nhưng cũng coi như ổn thõa, cả người trông sạch sẽ hơn không ít.
“Là tôi, anh còn có chuyện gì không?” Lê Mỹ Gia thấy là La Triết thì trả lời câu hỏi vừa rồi.
Nghe được câu trả lời thừa nhận của Lê Mỹ Gia, ánh mắt La Triết sáng lên một chút.
Ngay từ đầu anh ta cũng không hề biết đến Lê Mỹ Gia, là lúc mua quần áo ban nãy, vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí tài chính và kinh tế, mới biết nhân vật trên trang bìa chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế.
Anh ta nhìn vào ảnh chụp đó thì thấy tên trên đó khớp với khuôn mặt của Lê Mỹ Gia.
Có thể là La Triết không biết rõ lắm về Lê Mỹ Gia, nhưng uy danh lẫy lừng của tập đoàn Thịnh Thế thì anh ta lại biết rất rõ.
Tuy là mấy năm nay anh ta suy sụp, nhưng cũng có quan tâm tới.
Bởi vậy một số tập đoàn và công ty lớn của Long Thành anh ta vẫn có tìm hiểu qua.
“Tổng, tổng giám đốc Lê, không ngờ cô chính là tổng giám đốc vừa nhậm chức của tập đoàn Thịnh Thế.
Trước kia La Triết nhiều lần đắc tội, thật là có lỗi.” Sau khi xác định thân phận của Lê Mỹ Gia, La Triết vội vàng nhận lỗi không thôi.
“Nếu như anh tới để nhận lỗi, vậy thì hoàn toàn không cần đâu.” Lê Mỹ Gia thờ ơ nói.
La Triết vội hỏi: “Không chỉ là tới nhận lỗi, tôi còn chưa nói tiếng cảm ơn đàng hoàng đến người anh em này.”
Nói xong đích thân quay tới phía Hoàng Tử Hiên, gập người chín mươi độ nghiêm túc: “Người anh em, La Triết cảm ơn ơn cứu mạng và ơn khai sáng.
Nếu như không có cậu rat ay cứu giúp và khai sáng, tôi đã ôm hận mà chết rồi.”
Cái cúi đầu này Hoàng Tử Hiên vẫn có thể tiếp nhận được, vì thế anh liền rộng rãi nhận cái cúi đầu này, gật đầu nói: “Khách sáo rồi.
Anh nghĩ thông rồi thì tố.
Đàn ông mà, lúc còn trẻ ai mà còn chưa từng gặp qua mấy người phụ nữ cặn bã chứ.”
Khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên: “Câu này nói ngược đúng không.
Không phải là lúc còn trẻ có người phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua mấy người đàn ông cặn bã à?”
“Hì hì, như nhau, như nhau mà.
Xã hội càng ngày càng thực tế, phụ nữ càng hám giàu, số lượng phụ nữ cặn bã rõ ràng đã vượt qua số đàn ông cặn bã.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười nói.
“…” Lê Mỹ Gia im lặng, cảm thấy Hoàng Tử Hiên nói rất có lý, cô vậy mà lại không phản bác lời anh.
La Triết nhẹ giọng nở nụ cười: “Người an hem, cậu thật là hài hước.”
“Thường thôi thường thôi, chuyện thường như ở huyện ấy mà.” Hoàng Tử Hiên xua tay khiêm tốn đáp.
Lê Mỹ Gia rất muốn đạp chết cái tên không biết xấu hổ này, nén sự nóng nảy nói: “Ơn cũng cảm ơn rồi, áy náy cũng áy náy rồi.
Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây.”
“Xin tổng giám đốc Lê dừng bước.” La Triết vội vàng gọi cô lại.
Lê Mỹ Gia dừng chân hỏi: “Còn có việc gì?”
“Tôi…” La Triết xấu hổ nói: “Tôi, tôi còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Ừ?” Lê Mỹ Gia có chút khó hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi, tôi…” Vẻ mặt La Triết ra vẻ như khó mà có thể mở miệng, cứ tôi một lúc lâu cũng không nói đoạn sau.
“Anh, anh, anh, anh cái gì hả? Đàn ông trai tráng sao lằng nhằng vậy, có chuyện gì thì nói, muốn gì thì làm liền, nhanh lẹ lên chút.” Hoàng Tử Hiên không nhìn nổi nữa, nếu như người ấp úng này là Kim Kỵ Dung thì anh đã sút đi từ lâu rồi.
La Triết bị Hoàng Tử Hiên nói như vậy thì càng thêm xấu hổ, lại cân nhắc một hồi anh ta mới cắn răng nói: “Tổng giám đốc Lê, cô có thể cho tôi xin một công việc không?”
“Cái gì?” Lê Mỹ Gia sửng sốt hỏi: “Giao cho anh một công việc? Hiện tại anh không có việc làm à?”
“Tôi, tôi đã không có việc làm rất nhiều năm rồi.” La Triết xấu hổ đáp.
Lê Mỹ Gia lại kinh ngạc một lúc, một người đàn ông không có việc làm rất nhiều năm, không có thu nhập, dường như việc bị bạn gái bỏ cũng là chuyện trong dự liệu.
“Anh còn trẻ, có tay có chân, cho dù tới công trường khiên gạch cũng coi như là có việc làm, tại sao nhiều năm như vậy lại không có việc làm?” Lê Mỹ Gia thấy rất khó hiểu mà hỏi.
“Không phải là tôi không muốn đi làm, mà là cho dù tôi xin vào công ty nào, họ cũng không chịu thuê tôi.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể ở trong nhà nhận một số việc riêng để sống.” Lúc La Triết nói chuyện này, giọng điệu có hơi phẫn nộ.
Lê Mỹ Gia nghe vậy thì lại càng thấy không hiểu được: “Tại sao không có công ty nào chịu nhận anh? Anh từng học trường đại học nào? Chuyên ngành anh học là ngành gì?”
“Tôi là tiến sĩ của đại học Thanh Hoa, chuyên về lập trình máy tính.” La Triết đáp.
Tiến sĩ của đại học Thanh Hoa! Còn là sinh viên hàng đầu của khoa lập trình máy tính!
Lê Mỹ Gia có chút lờ mờ, người có học vị như vậy, lại là lĩnh vực đặc biệt như thế, theo lý thuyết thì căn bản không cần tìm việc, chưa tốt nghiệp là đã được các công ty khoa học kỹ thuật lớn tranh giành rồi.
Sao đến lượt La Triết thì ngược lại lại không có ai hỏi thăm.
“Anh có thể nói rõ chút được không? Với học vị của anh, nếu như không có lý do đặc biệt thì không lo đến chuyện tìm việc.” Lê Mỹ Gia không đoán ra mà hỏi.
La Triết gật đầu, thấy ba người vẫn còn đang ở cửa trung tâm thương mại bèn nói: “Tổng giám đốc Lê, nếu như cô không chê thì để tôi làm chủ, mời cô và người anh em đây ăn một bữa cơm.
Thứ nhất là để cảm ơn ơn cứu mạng của hai người, thứ hai là cũng có thể từ từ nói đến chuyện của tôi.”.