Mỗi một câu một chữ trong lời nói của Lê Mỹ Gia đều như đang tiêm máu gà vào trong người La Triết, có thể khiến cả người La Triết kíƈɦ ŧɦíƈɦ, phấn trấn.
Anh không dám tin hỏi: “tổng giám đốc Lê, ý cô là muốn cho tôi quyền lãnh đạo đoàn đội của công ty cô sao?”
“Đúng thế, tôi vẫn luôn tìm kiếm một người thích hợp.
Không ngờ ông trời đã sớm định đoạt trước, để tôi có thể gặp được anh.
Không có ai phù hợp hơn anh, anh nguyện ý chấp nhận lời mời của tôi không?” Lê Mỹ Gia gật đầu hỏi.
“Tôi tình nguyện, tôi trăm lần tình nguyện.
tổng giám đốc Lê không ngại tôi là tôi đã vô cùng cảm kích rồi.” La Triết còn không thèm suy nghĩ gì mà trực tiếp đồng ý.
Anh ta sợ rằng mình đồng ý chậm một giây thì Lê Mỹ Gia sẽ đổi ý.
Thấy La Triết đồng ý, Lê Mỹ Gia cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng ngay từ đầu là La Triết xin một phần công việc cho anh ta, nhưng sau khi biết chuyện của La Triết thì cô liền không tự chủ được mà đổi ý.
Có thể mời được La Triết đến lãnh đạo cả đoàn đội, Lê Mỹ Gia cảm giác mình mới là người được lời.
“Được, anh cho tôi số điện thoại.
Hai ngày nữa tôi sẽ cho trợ lý liên hệ với anh, đến lúc đó chúng ta lại bàn tiếp.” Lê Mỹ Gia nói.
La Triết gật đầu liên tục, vừa cầm giấy bút trên bàn viết số điện thoại của mình ra, vừa nói: “Điện thoại của tôi vừa rơi ở sông rồi, đợi lát nữa tôi đi mua một cái khác, còn số điện thoại vẫn là số cũ, không đổi.”
Hoàng Tử Hiên vừa nghe lời này cũng sờ túi của mình một cái, chợt vỗ trán: “Mẹ nó, điện thoại di động của tôi cũng rơi mất rồi.”
“Không sao, anh vì cứu tôi mà rơi mất điện thoại.
Thế này đi, đợi lát nữa chúng ta cùng đi mua điện thoại.
Tôi bồi thường cho anh một cái mới, tôi không mua được cái quá đắt, anh đừng ghét bỏ nó rẻ là được rồi.” La Triết áy náy nói.
“A, không có vấn đề gì cả, cái điện thoại lúc trước của tôi cũng chỉ có mấy trăm tệ thôi.” Hoàng Tử Hiên không thèm để ý nói.
Với anh mà nói, điện thoại đắt hay rẻ cũng như nhau cả.
La Triết cười ha ha một tiếng: “Tôi cũng chỉ mua được cái mấy trăm tệ mà thôi.”
“Hay là tôi ứng trước cho anh một ít tiền lương nhé?” Lê Mỹ Gia nghe hai tên đàn ông to xác nghèo nàn như nhau nói chuyện, liền có lòng tốt hỏi.
“Tôi xin nhân ý tốt của tổng giám đốc Lê, nhưng mà giờ thì tạm thời không cần.
Tuy rằng tôi nghèo nhưng cũng không quá khó khăn.
Chờ đến khi tôi có thể đóng góp sức lực cho tổng giám đốc Lê lại thêm tiền lương cho tôi là được.” La Triết cảm kích nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu, biết lòng tự trọng của đàn ông rất cao nên cô cũng không cố ép.
“Cô có thể ứng trước cho tôi một chút tiền lương không?” Lúc này Hoàng Tử Hiên lại yếu ớt dơ cánh tay lên hỏi.
Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái, nhìn quần áo trên người anh nói: “Tôi đã ứng trước cho anh ba tháng tiền lương rồi.”
“Tôi biết tôi biết mà, ý của tôi là ứng thêm một tháng nữa ý.” Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng dựng thẳng một đầu ngón tay lên.
Lê Mỹ Gia liếc mắt nhìn anh: “Sao anh có thể không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu này chứ?”
“Tôi rất xấu hổ nha, trước khi tôi nói tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, cô không thấy mặt tôi đang đỏ rần lên rồi sao.” Hoàng Tử Hiên vô cùng xấu hổ nói.
“Xấu hổ à, da mặt của anh thực sự quá dày, tôi căn bản không nhìn ra dấu hiệu đỏ mặt nào cả.” Lê Mỹ Gia nhức đầu đỡ trán nói: “Sao anh lại nghèo rồi? Tôi nhớ rõ là mình đã thanh toán hết mấy vạn tiền thuê nhà cho anh, anh lại đã tiêu hết rồi à?”
“Tôi hoang phí cái quần què ý, một đồng tôi cũng chưa từng hoang phí.” Hoàng Tử Hiên buồn bực nói.
“Vậy anh than nghèo cái gì?” Lê Mỹ Gia liếc mắt lườm anh, trên người có mấy vạn còn khóc than nghèo, có biết xấu hổ không chứ.
“Tôi đã mang đi quyên góp hết rồi.” Hoàng Tử Hiên hùng hồn nói: “Tôi làm chuyện tốt nha, thậm chí còn có ý nghĩa hơn việc tiêu xài hoang phí đấy.
Cô nói xem, một công dân tốt bụng hiền hòa như tôi, không phải cô nên thưởng thêm cho tôi sao?”
“Quyên góp á?” Lê Mỹ Gia liếc mắt nhìn anh: “Quyên góp dưới danh nghĩa của công ty hay là dưới danh nghĩa của tôi?”
Hoàng Tử Hiên khịt mũi một tiếng: “Không phải.”
“Không phải thì dựa vào cái gì mà muốn tôi thưởng thêm cho anh? Tôi cho anh tiền, anh lại mang đi làm từ thiện, vậy thì sao tôi không để đó tự mình mang đi quyên góp, còn có thể có được tiếng thơm.” Lê Mỹ Gia cho anh một ánh mắt ‘anh cho rằng tôi ngốc sao’.
“…” Hoàng Tử Hiên trợn tròn mắt, nói rất có lý.
La Triết cũng trợn tròn mắt, bởi vì anh ta đã bị mối quan hệ giữa Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên trở lên mông lung.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy hai người họ cùng ăn cơ, còn là bộ dáng vô cùng thân mật, anh ta cho rằng hai người là người yêu.
Sau lại thấy Hoàng Tử Hiên gọi Lê Mỹ Gia là bà chủ, xem ra giữa hai người chỉ là quan hệ chủ và nhân viên.
Tiếp đến lại thấy Lê Mỹ Gia nói đã thanh toán tiền thuê nha cho Hoàng Tử Hiên, như vậy giữa hai người họ lại thành quan hệ chủ nhà và khách thuê.
Nhiều loại quan hệ như vậy, rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì?
La Triết rất mơ hồ, liền nói thẳng: “Quan hệ giữa hai người thật là phức tạp, khiến tôi nghe đều rối hết lên rồi.”
“Kỳ thực cũng không quá phức tạp, chỉ là tôi cho cô ấy thuê nhà, con cô ấy thì mời tôi làm tài xế cho cô ấy.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười giải thích.
“Ừm…” La Triết sửa lời nói: “Ý là, anh cho tổng giám đốc Lê thuê phòng, cho nên tổng giám đốc Lê là khách thuê nhà anh.
Sau đó tổng giám đốc Lê lại mời anh làm tài xế, cho nên cô ấy lại là bà chủ của anh?”
“Đúng!” Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia cùng gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Sau khi La Triết hiểu được thì lại nói: “Vậy vấn đề cần nói ở đây là, tại sao tổng giám đốc Lê lại muốn thuê phòng?”
“Bời vì gần quan được ban lộc đó, loại người giống như tôi này, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Ở ngoài thì là tài xế nhỏ, ở nhà lại là một ‘tài xế già’ lão luyện.
Đương nhiên là phải ở gần một chút thì mới có thể dễ dàng xuống tay hơn chứ.” Hoàng Tử Hiên lập tức trả lời vấn đề của La Triết.
Khóe miệng La Triết giật một cái, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang Lê Mỹ Gia.
Anh ta thấy Lê Mỹ Gia cũng không phải bị mù, sao có thể thích tên Hoàng Tử Hiên không biết xấu hổ này.
Lê Mỹ Gia bị cái nhìn của La Triết làm cho cứng họng, ở dưới bàn đá một cước vào chân Hoàng Tử Hiên: “Anh còn nói vớ vẩn nữa thì đừng nghĩ đến chuyện nhận được một đồng tiền lương nào trong nửa năm nay nữa.”
Hoàng Tử Hiên sợ hãi nhanh chóng che miệng lại, trong mắt cùng lộ ra hai dòng chữ: Tôi không nói gì, tôi không nói gì.
“Ha ha ha ha…” La Triết há miệng cười lớn.
Lê Mỹ Gia tức giận trừng mắt, không muốn tiếp tục ở lại đây cùng cái tên Hoàng Tử Hiên không biết xấu hổ này thêm một phút đồng hồ nào nữa, lập tức đứng lên nói: “Hai người đi mua điện thoại đi, tôi quay về công ty, còn có việc phải xử lý.”
“Giờ quay về công ty á? Cô không đi dạo một lát nữa sao?” Hoàng Tử Hiên giơ tay lên hỏi.
“Không đi nữa, miễn bị anh làm tức chết.” Lê Mỹ Gia nói xong liền đi ra ngoài.
“Cũng không cần tôi đưa cô về sao?” Hoàng Tử Hiên lại vội vàng hỏi.
“Không cần!” Lê Mỹ Gia ném lại hai chữ, sải bước ra khỏi Starbucks.
Hoàng Tử Hiên mơ mơ hồ hồ thở dài: “Đúng là tâm tình phụ nữ như tiết trời tháng sáu, không có chút dấu hiệu nào mà.”
“Anh không cảm thấy tổng giám đốc Lê là bị anh làm tức giận bỏ đi sao?” La Triết nhẹ giọng nhắc nhở.
“Thế á?” Hoàng Tử Hiên nhớ lại một chút, khó hiểu nói: “Cô ấy tức giận cái gì chứ, tôi còn không tức giận vì bị cô ấy gài bẫy đây này.
Đồ keo kiệt, ứng trước cho tôi một tháng lương cũng không rơi mất miếng thịt nào cơ mà.”
Khóe miệng La Triết giật một cái, cảm giác nếu còn tiếp tục nói về chủ đề này thì mình cũng phải tức giận mất.
Nghĩ vậy anh ta liền vội vàng nói: “Hay là chúng ta đi mua điện thoại đi.”
Hoàng Tử Hiên ‘ừm’ một tiếng, chờ La Triết thanh toán ba ly cà phê xong thì hai người liền rời khỏi Starbucks, ra khỏi trung tâm thương mại.
“Chúng ta về nhà của tôi một chuyến trước đã, túi tiền của tôi đã rơi xuống sông rồi, phải về nhà để lấy tiền trước đã.
Tiền thanh toán ba ly cà phê kia chính là tiền không biết từ đâu chui ra ở trong quần áo cũ.” Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, La Triết liền nói.
Thảo nào Hoàng Tử Hiên nhìn mấy tờ tiền đã bị ướt nhẹp, đáp lời: “Ừ, vẫn còn hơn tôi, anh còn có tiền, còn tôi nghèo đến mức chỉ còn mỗi căn biệt thự mà thôi.”
Bước chân La Triết chợt lảo đảo, thiết chút nữa thì ngã sấp mặt xuống dưới đất.
Gì mà nghèo còn mỗi căn biệt thự mà thôi? Có một căn biệt thự còn gọi là nghèo à? Một căn biệt thư ở Long Thành ít nhất cũng phải năm, sáu trăm vạn đấy.
Những căn đoạn đường tốt một chút, diện tích lại lớn, không có một hai chục triệu thì có thể mua được sao?
Anh ta thực sự càng ngày càng không hiểu nổi Hoàng Tử Hiên.
Rõ ràng là anh có tiền mà còn muốn cho thuê phòng, kiếm một chút tiền thuê nhà như vậy làm gì.
Lại còn đi làm một tài xế nhỏ bé cho Lê Mỹ Gia.
Kẻ có tiền bây giờ đều có nhiều sở thích buồn nôn như thế à?
Anh ta thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người có tiền, vì thế La Triết dứt khoát bỏ qua vấn đề này, giơ tay vẫy một cái taxi.
Hai người cùng bước vào trong xe, báo một cái địa chỉ, bác tài liền đi về phía nhà của La Triết.
Nhà của La Triết là ở khu nhà cũ của Long Thành, hoàn cảnh của khu nhà cũ của Long Thành chỉ tốt hơn một chút so với những khu nhà ổ chuột.
Tài xế taxi cũng không muốn tiếp tục đi vào bên trong, ngại đường xá không tiện, không thể quay đầu xe.
Vì Vậy hai người chỉ có thể xuống xe ở trên đường lớn, rồi lại đi bộ về phía nhà La Triết.
Cũng may nhà của La Triết cũng không xa, hai người đi tầm bốn, năm phút liền đi vào một khu cũ nhỏ.
Nhìn vào hình dáng nhà và độ cũ nát, thì khu nhà này ít nhất cũng phải hai, ba mươi năm rồi.
“Tiểu khu có chút tồi tàn, nhưng cũng rất yên tĩnh.
Người ở đây đều là người già, người trẻ tuổi dù không có việc làm thì cũng không ai muốn ở nơi này.” La Triết dẫn Hoàng Tử Hiên đi vào một tòa nhà.
Hoàng Tử Hiên gần đầu, đúng thế.
Người trẻ tuổi đều thích hưởng thụ, có chút năng lực kinh tế thì đều sẽ thuê một tiểu khu mới.
Ở đây vừa cũ kỹ vừa xa xôi, người bình thường đều không muốn ở.
Trong lúc nói chuyện đã lên đến tầng bốn, vừa lên đến nơi liền nhìn thấy hành lang chất đống nhiều thứ ngổn ngang.
Có chăn đệm, có quần áo, còn có một chút đồ vật vặt vạnh nằm bừa bộn.
Thấy mấy thứ này, La Triết liền biến sắc, lộc cộc chạy đến trước cử một căn phòng, nắm chặt nắm đấm đập bình bịch vào cửa: “Trương Nhã, cô mở cửa ra cho tôi.
Tôi biết là cô ném đồ đạc của tôi ra ngoài.”.