Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Nhỏ cũng đừng tự ti nha, cái thứ này có thể tiếp tục phát triển đó.

Không giống như lùn, lùn thì hết cách rồi.” Hoàng Tử Hiên thấy cô tự ti liền tỏ vẻ tốt bụng an ủi.
“Tự ti cái đầu anh ấy, ai tự ti chứ.

Nhỏ thì sao, ngực nhỏ phạm pháp sao.

Tại sao tôi phải tự ti chứ.

Sao con người chú đáng ghét vậy, tức chết tôi rồi.” Lần này thì Giang Y Y thẹn quá hóa giận thật, hung dữ trừng Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên rụt cổ lại, nhếch mép cười: “Được rồi, được rồi, cô xinh đẹp, cô nói gì cũng đúng.”
Giang Y Y hừ một tiếng, nhấc chân bỏ đi.

Cô cảm giác nếu cô nói thêm một câu nào với Hoàng Tử Hiên nữa, cô sẽ thật sự ra tay đánh người.
“Đợi chút nào, còn chưa nói hết đâu, đừng vội đi mà.” Hoàng Tử Hiên thấy cô muốn đi bèn vội vã kéo lại.
“Có gì hay ho để nói với anh hả, tôi phải đi quay rồi.

Lát nữa đạo diễn không thấy tôi lại chửi ầm lên.” Giang Y Y đau khổ nói.
Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười: “Tôi muốn nói với cô chính là chuyện này đó.

Cô bé, có tin mệnh không?”
“Mệnh gì?” Đột nhiên bị Hoàng Tử Hiên hỏi vậy, đầu óc Giang Y Y ngây ra.
“Mệnh chính là vận mệnh đó.

Tôi nói cho cô một bí mật, tôi biết xem tướng xem mệnh đó.

Bây giờ trên mặt cô, tôi thấy một luồng khí cát lành, thanh mát, loại khí này đến từ phương đông.


Giữa mi tâm cô có một màu tím mờ mờ quấn quanh, đây chính là điềm lành của tử khí phương đông nha.” Hoàng Tử Hiên sát lại gần Giang Y Y, thần bí nói.
Giang Y Y ưỡn người về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với Hoàng Tử Hiên, nói: “Chú có thể nói tiếng người không.

Những lời chú vừa nói tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Cô đúng là ngốc thật.” Hoàng Tử Hiên giơ tay gõ đầu cô một cái: “Ý chính là cô sắp đổi mệnh rồi.

Có lẽ ngay sắp tới cô sẽ có thể lật mình khởi nghĩa đó, từ diễn viên thế thân một bước thành nữ chính, từ nay sẽ bước lên đỉnh cao của con đường nghệ thuật đó.”
Sau khi Hoàng Tử Hiên nói xong, Giang Y Y ngẩn người một lúc, qua vài giây mới n ghe thấy cô ấy phì cười, tiếp đó liền haha cười lớn, ôm bụng nói: “Chú hài hước vừa thôi, chú hề hước như vậy, mẹ chú biết không? Hahaha….”
“Hừ, cô không thể tin tôi một lần sao?” Hoàng Tử Hiên rất bất lực.

Cái cảm giác không được tin tưởng này thật là bất lực.
Giang Y Y thấy ánh mắt nghiêm túc của anh thì lại cười: “Hahaha….Chú nghiêm túc như vậy, tôi suýt nữa tin đấy.”
“Aiz” Hoàng Tử Hiên thấy cô không tin, dứt khoát nói: “Như này đi, chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược cái gì? Cược như nào?” Giang Y Y thấy anh sắp chọc cười chết mình liền hứng thú hỏi.
“Chính là cược xem tôi bói mệnh cho cô có đúng không ấy.” Hoàng Tử Hiên nói.
Phụt….
Nhắc đến mấy lời ấy, Giang Y Y liền rất không nể mặt cười lớn, vừa cười vừa nói: “Được thôi, vậy thì cược.

Chú muốn cược bằng gì?”
“Tùy cô, cô muốn cược cái gì cũng được.” Hoàng Tử Hiên rất tự tin nói.
Giang Y Y nhìn bộ dạng thề thốt một mực của Hoàng Tử Hiên từ đầu đến chân, trong lòng không nhịn được hừ một tiếng “làm trò”, sau đó cô nói: “Vậy thì cược tiền đi.

Nếu như chú thua thì phải đưa tôi một ngàn tệ, thấy sao?”
“Một ngàn?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy cười nói: “Một ngàn quá ít rồi, chơi không vui.

Cược lớn hơn đi.


Nếu như tôi thua, tôi cho cô một vạn.

Nhưng nếu như cô thua thì….hihi…”
Một vạn!
Mắt Giang Y Y sáng lên.

Lần này cô ấy nhận đóng thế thân cũng mới nhận được một vạn.

Bây giờ chỉ cần cược với Hoàng Tử Hiên một ván cược không có khả năng là có thể kiếm được một vạn, quá hời rồi.
Sự việc bất thường ắt có bẫy!
Thấy nụ cười như ông chú biếи ŧɦái của Hoàng Tử Hiên, Giang Y Y không thể không tỉnh táo lại.

Cô âm thầm tính xem trong này liệu có phải có một cái hố đang chờ mình không.

Nếu không sao chú ta lại dám cược một vạn tệ với mình chứ.

Trông dáng vẻ chú ta chẳng giống người có tiền tí nào.
Giang Y Y nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra ở đây có cái bẫy nào, thế là cô cảnh giác hỏi: “Tôi thua thì sao?”
“Nếu như cô thua thì không cần đưa tiền cho tôi.

Con người tôi trước nay coi tiền bạc như bùn đất, chỉ là vật ngoài thân ấy mà…”
“Nói trọng điểm!” Giang Y Y không nhịn được ngắt lời anh.
Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, lại để lộ hai hàng răng nhỏ trắng tinh: “Cô chỉ cần hôn tôi một chút là được.”
“Hôn, hôn chú?” Giang Y Y sa sầm mặt.
“Đúng vậy, tôi thua thì đưa cô tiền, cô thua thì hôn tôi, rất thỏa đáng.” Ngữ khí của Hoàng Tử Hiên như kiểu tôi là người lương thiện biết bao.

Giang Y Y rất muốn nói một câu “Thỏa đáng cái đầu chú ấy”, nhưng mà nghĩ đến một vạn, nghĩ đến Noãn Noãn còn đang đợi cô kiếm tiền mang về, rồi lại nghĩ đến cái chuyện không thể nào mà Hoàng Tử Hiên bịa kia, cô liền lặng lẽ ngầm mồm lại.
“Diễn viên thế thân, diễn viên thế thân đâu rồi, mau đến trang điểm, sắp quay tiếp rồi.”
Đúng vào lúc Giang Y Y đang do dự thì tiếng giục của nhân viên trường quay vang lên.
Giang Y Y vội vàng lấy lại tinh thần lập tức vâng một tiếng.

Sau đó cô nghiến răng nói: “Được, cược thì cược.

Lấy hôm nay làm hạn, qua hôm nay xem như là chú thua.”
“OK, không thành vấn đề.” Hoàng Tử Hiên giơ tay ra dấu OK, tràn ngập tự tin nói.
Giang Y Y lại âm thầm nhìn anh một cái, sau đó mới vội vàng chạy vào phòng trang điểm.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, huýt một đoạn nhạc rồi đi về phía đình Phong Ba.
Quản lý Lý lúc này đã chạy đi tìm Hoàng Tử Hiên đến mồ hôi đầy đầu.

Anh ta vừa mới qua chỗ đạo diễn trao đổi vấn đề làm sao quay cảnh tiếp theo, quay lại liền không thấy Hoàng Tử Hiên nữa rồi.

Đúng vào lúc anh ta rối như kiến trên chảo dầu thì Hoàng Tử Hiên thong dong chắp tay quay lại.
“Anh Hoàng, anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh nửa ngày rồi.” Quản lý Lý vội vàng chạy lên đón rồi hỏi.
Hoàng Tử Hiên à một tiếng, cũng không thể nói thật cho anh ta là mình đi trêu chọc một cô bé được.

Vì thế anh liền nói: “Tôi tùy tiện đi quanh quanh, ngắm cảnh ấy mà.”
Quản lý Lý nghe vậy liền tỉnh ngộ, nhớ đến đặc thù nghề nghiệp của Hoàng Tử Hiên, hỏi: “Anh Hoàng, vậy theo như anh thấy, phong thủy trang viên này thế nào?”
Phong thủy?
Hoàng Tử Hiên bị hỏi liền ngây người, đang yên đang lành hỏi phong thủy làm gì chứ, anh cũng đâu phải thầy phong thủy, làm sao biết được phong thủy của trang viên Phong Ba này thế nào chứ.
“Anh Hoàng, không phải là phong thủy trong trang viên có vấn đề chứ?” Quản lý Lý thấy Hoàng Tử Hiên nhíu mày, gấp rút hỏi vội: “Lẽ nào sự cố lúc nãy chính là do phong thủy không tốt mà thành ư? Anh Hoàng, nếu như thật là phong thủy có vấn đề, anh đừng giấu, nhất định phải nói với chúng tôi nha.

Chúng tôi là người làm ăn, kiêng kị nhất chính là phong thủy không tốt.”
Hoàng Tử Hiên lần nữa ngây người.

Từ lời nói của quản lý Lý dường như hiểu ra gì đó.

Quản lý Lý này không lẽ là nghe Đoàn Văn Quang gọi mình là Hoàng đại sư nên liền cho rằng mình là thầy phong thủy xem nhà gì đó đấy chứ.

“Anh Hoàng, anh đừng dọa tôi nữa.

Có phải hay không anh nói một lời đi.

Bây giờ sắp bắt đầu quay rồi, nếu như lại xảy ra sự cố, ảnh hưởng đến mạng người thì trang viên Phong Ba chúng tôi toang luôn đấy.” Quản lý Lý thấy Hoàng Tử Hiên trầm mặc không nói thì bị dọa đến xanh mặt.
Thấy quản lý Lý sốt ruột như vậy, con ngươi Hoàng Tử Hiên đảo một vòng, khóe môi âm thầm nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Sau đó anh trịnh trọng nói: “Quản lý Lý đừng gấp, phong thủy của trang viên Phong Ba rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Câu này của Hoàng Tử Hiên như định hải thần trâm, trong chốc lát liền trấn an cõi lòng của quản lý Lý.

Anh ta chầm chậm thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy ngực nói: “Không phải vấn đề phong thủy là tốt, không phải vấn đề phong thủy là tốt.

Nếu không phải thay đổi phong thủy sẽ phiền phức biết mấy.”
“Haha, phong thủy không có vấn đề gì, nhưng mà người thì có vấn đề.” Không đợi quản lý Lý thở phào xong, Hoàng Tử Hiên liền nói.
“Người có vấn đề!” Giọng nói của quản lý Lý quả nhiên lại nâng tông, lập tức căng thẳng hỏi lại: “Người nào có vấn đề?”
Hoàng Tử Hiên làm ra bộ dạng uyên thâm khó dò, vẫy tay gọi anh ta, nói: “Đi theo tôi.”
Lúc này bởi vì trong đình Phong Ba vừa xảy ra sự cố, bên đó đang gấp rút tu sửa lại, cho nên đạo diễn quyết định cho quay một cảnh khác.

Cảnh này cũng là một cảnh đánh nhau, chỉ là cảnh vật đổi thành hồ nước nhân tạo, cả quá trình phải treo mình trên dây cáp để hoàn thành.

Đạo diễn và chỉ đạo võ thuật đang chỉ dẫn cho Giang Nam, Trần Sương Nhi và Giang Y Y.
“Sương Nhi, cô phải nhớ kĩ, lúc tự sát phải chú ý quay nửa vòng nhưng lại phải đổ về phía bên trái.

Cô là người có nền tảng vũ đạo, động tác nhất định đẹp một chút.” Đạo diễn đặc biệt căn dặn Trần Sương Nhi.
“Được ạ đạo diễn.” Trần Sương Nhi ghi nhớ rồi đáp.
Đạo diễn gật đầu rồi lại quay sang nói với Giang Nam: “Nam ca, trước khi Sương Nhi ngã xuống cậu phải qua đó đỡ cô ấy.

Trước tiên là đỡ quay nửa vòng trên không trung, cuối cùng là đáp xuống đất.

Lúc đáp xuống đất tư thế phải tiêu sái một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận