Quản lý Lý vội vã đáp: “Người không sao, chỉ là bên đó tạm thời không thể quay nữa.”
“Bên đó không thể quay thì đổi chỗ quay là được.” Đoàn Văn Quang nói rồi chắp tay hướng về phía Hoàng Tử Hiên: “Hoàng đại sư, anh thấy hai diễn viên tôi mời về thế nào? Giang Nam là minh tinh có xuất thân võ sư, công phu rất tốt.
Trần Sương Nhi là người gốc Long Thành, khá có sức ảnh hưởng ở đây, đều không tồi phải không?”
Vù vù…
Thấy Đoàn Văn Quang vừa đến chả thèm chào hỏi ai, mặc kệ cả hai đại minh tinh Giang Nam và Trần Sương Nhi chỉ chăm chăm hỏi Hoàng Tử Hiên, tất cả mọi người đều như hít phải khí lạnh.
Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, quay qua nháy mắt với Giang Y Y rồi mới nói: “Vị nam diễn viên này thì rất ổn, nhưng cô nữ diễn viên nữ thì có chút không sạch sẽ.”
“Tên họ Hoàng kia, anh nói chuyện cẩn thận đi, ai không sạch sẽ hả!” Nghe thấy Hoàng Tử Hiên đánh giá Trần Sương Nhi như vậy, trợ lý của Trần Sương Nhi lập tức nổi cơn tam bành.
“Con mẹ anh mới là người nói cẩn thận lại đấy!” Đoàn Văn Quang thấy có người dám gầm thét với Hoàng Tử Hiên liền trừng mắt nhìn qua: “Ở đây đến lượt anh nói sao, cút qua một bên.”
Trừng người trợ lý đó xong lại lập tức đổi về mặt cười, nhã nhặn hỏi: “Hoàng đại sư, lời này là sao? Có phải là nữ diễn viên này chưa đủ xinh đẹp không?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không liên quan đến tướng mạo.”
“Vậy thì vì sao?” Đoàn Văn Quang nghe xong lại càng lú.
“Ông chủ Đoàn, ông tốn tiền mời cô ta về là để quay phim phải không, là muốn thu được hiệu quả tuyên truyền cho thôn trang Phong Ba phải không.” Hoàng Tử Hiên không đáp mà lại hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, không thì tôi tốn cả đống tiền ấy làm gì.” Đoàn Văn Quang gật đầu nói.
“Thì đó.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào Trần Sương Nhi nói: “Cô diễn viên ông mời về này, đeo cáp treo cũng cần thế thân, cảnh hành động cũng cần thế thân, cảnh này cần thế thân, cảnh kia cũng cần thế thân.
Nếu như cái gì cũng cần thế thân làm hộ cho thì còn cần cô ta làm gì? Trực tiếp để thế thân làm nữ chính luôn cho rảnh nợ.
À không tôi nói sai rồi, cô ta quay cảnh hôn không cần thế thân, chắc cảnh giường chiếu cũng không cần thế thân đâu.”
Phụt…
Hoàng Tử Hiên vừa nói xong hai câu cuối, Giang Y Y liền phì cười.
Hai câu kia quá hả giận rồi.
Cô cũng sớm muốn nói rồi nhưng vì sợ mất đi cơ hội kiếm tiền lần này nên vẫn luôn nhịn Trần Sương Nhi.
“Anh, anh quá đáng vừa thôi!” Trần Sương Nhi suýt nữa tức đến phát khóc.
Trước mặt bao nhiêu người thế này bị Hoàng Tử Hiên nhục nhã, Trần Sương Nhi thề đây là lần đầu tiên trong đời cô ta.
“Tôi nói sai chỗ nào sao?” Hoàng Tử Hiên xòe tay nhún vai, ra vẻ ông đây toàn nói sự thật thôi.
“Đương nhiên là sai rồi.” Trợ lý của Trần Sương Nhi nói: “Sương Nhi của chúng tôi là minh tinh đang nổi, sức ảnh hưởng ấy làm sao đám diễn viên thế thân bì nổi? Cùng một cảnh quay, nếu như để Sương Nhi của chúng tôi diễn, vậy thì đó chính là đại bạo.
Diễn viên thế thân là cái gì chứ, diễn mấy cảnh giá rẻ trên mạng sao? Chỉ sợ có cho tiền người ta cũng chẳng thèm xem.
Anh có hiểu thế nào là danh tiếng không, đây chính là danh tiếng, gương mặt của Sương Nhi chúng tôi chính là nữ hoàng phòng vé.”
Lời này vừa nói xong, lưng của Trần Sương Nhi liền thẳng tắp trở lại.
Đúng vậy, cô ta đường đường là đại minh tinh, dựa vào đâu mà một con diễn viên thế thân có thể tranh nổi.
Gương mặt của cô ta chính là bảo đảm, là sức ảnh hưởng.
Việc gì phải để tâm lời của một tên ranh chứ.
“Hoàng đại sư, thực ra anh ta nói không sai.” Đoàn Văn Quang giờ mới phản ứng lại, yếu ớt nói.
Ông ấy nghĩ ngợi, sở dĩ ông ấy mời Trần Sương Nhi làm nữ chính chính là vì muốn cái danh tiếng ấy của cô ta.
Lo diễn xuất cô ta làm gì, dù gì cũng chỉ cần gương mặt này của cô ta.
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nghe Đoàn Văn Quang nói vậy, đuôi lông mày nhếch lên, cười híp mắt hỏi: “Cho nên ông cũng cảm thấy thực ra cô ta phù hợp?”
Đoàn Văn Quang vốn theo bản năng định gật đầu nhưng nhạy bén nhận ra sự không vui trong lời nói của Hoàng Tử Hiên, ông ta lập tức ngẩng cao cái đầu đang vừa gật được một nửa, xua tay nói: “Hoàng đại sư nói thế nào thì chính là thế ấy.
Anh nói không phù hợp thì chúng ta đổi người.
Giới giải trí còn bao nhiêu là nữ minh tinh, sẽ tìm được người phù hợp thôi.”
Vù vù…
Nghe thấy lời này của Đoàn Văn Quang, mọi người lần nữa như hít phải khí lạnh.
Thế này có phải quá tùy hứng rồi không? Tiền cũng đưa rồi, hợp đồng cũng ký rồi, Trần Sương Nhi người ta cũng đến rồi.
Thế mà vì một tên nói không phù hợp liền vung tay nói đổi người, tiền nhiều thì cũng không thể tùy hứng như vậy chứ.
Trong đám người, người kinh ngạc nhất không thể không nhắc đến Giang Y Y.
Cô trừng to đôi mắt như thủy tinh trong suốt nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Vào giây phút này, cô nghi ngờ tai mình hỏng rồi.
Đoàn Văn Quang sao có thể nghe theo lời của Hoàng Tử Hiên chứ.
Ông không phải là ông chủ sao, không phải ông chủ nói một là một sao, ông có thể nghiêm túc hơn không.
“Này, cai này…” Quản lý Lý ngây người một lúc rồi mới bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Ông chủ, đổi thật sao?”
“Tai cậu điếc à? Không nghe thấy Hoàng đạo sư bảo đổi người sao? Đổi đổi đổi, bây giờ đổi ngay cho tôi.” Đoàn Văn Quang lườm quản lý Lý rồi thúc giục.
Thấy thái độ cứng rắn của Đoàn Văn Quang, trợ lý của Trần Sương Nhi há hốc mồm, gào lên: “Ông chủ Đoàn, mấy người thế này là trái với hợp đồng, phải bồi thường gấp đôi đó.”
“Chẳng qua là mấy đồng tiền bồi thường thôi, tôi trả là được.
Cho mấy người thêm chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần nữa nhá.” Ông chủ Đoàn tỏ vẻ không để tâm, xua tay nói: “Được rồi, chuyện bồi thương thì luật sư của tôi sẽ liên lạc với các người sau, bây giờ các người đi được rồi.”
Trần Sương Nhi tức điên người, nghiến chặt răng nói: “Từ giờ trở đi, Trần Sương Nhi tôi không đội trời chung với thôn trang Phong Ba các người.
Tôi không quay thì tôi xem trong giới giải trí ai dám làm trái ý tôi.”
Trần Sương Nhi nói lời này hoàn toàn không phải là đe dọa để đấy.
Cô ta có thể trở thành minh tinh tuyến 1 khi còn chưa tốt nghiệp đương nhiên là do kim chủ sau lưng rất lợi hại.
Phàm là những người biết đến bối cảnh sau lưng của Trần Sương Nhi thì ai cũng tỏ vẻ tôn kính nhưng né xa một lúc mọi nơi, không ai dám trái ý.
Vì vậy nếu như Trần Sương Nhi thật sự làm vậy thì ông chủ Đoàn rất khó để tìm thêm một nữ minh tinh mới.
“Cô Trần, cô đừng tức giận, chúng ta từ từ nói chuyện.” Quản lý Lý thấy Trần Sương Nhi tức giận liền vội vã tiến lên an ủi, muốn xem xem có thể giải quyết hòa bình được không.
“Cút! Anh là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện với tôi.” Trần Sương Nhi hung dữ trừng quản lý Lý một cái, hiển nhiên là không thể thương lượng.
Quản lý Lý bị Trần Sương Nhi mắng đến đen mặt, ngại ngùng lùi về, lòng nghĩ, Trần Sương Nhi thật quá đáng ghét, kiêu căng hống hách như vậy, coi mình là cái rốn của vũ trụ chắc.
“Tôi không tin trên đời này có chuyện mà tiền không giải quyết.
Tiểu Lý, bây giờ cậu đi tìm một người nổi hơn cô ta qua đây, cho cô ta biết thế nào là có tiền thì mua tiên cũng được.” Đoàn Văn Quang cũng bị lời nói của Trần Sương Nhi chọc tức, trầm giọng ra lệnh cho quản lý Lý.
Quản lý Lý đáp một tiếng, quay người định đi liên lạc với công ty điện ảnh.
“Đợi đã!” Lúc này hoàng từ hiên đột nhiên lên tiếng ngăn anh ta lại.
Quản lý Lý vội quay lại hỏi: “Hoàng đại sư còn yêu cầu gì hay còn dặn dò gì sao?”
“Cũng không phải, tôi chỉ là cảm thấy ở đây cũng có sẵn một người phù hợp rồi, sao phải đi tìm làm gì.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.
“Ở đây có sao?” Nghe thấy Hoàng Tử Hiên nói vậy, Đoàn Văn Quang và quản lý Lý đồng thời nhìn quanh tìm.
Ngoài các nhân viên ra cũng có thấy vị nữ diễn viên nào nữa đâu.
“Hoàng đại sư, người anh nói là ai?” Đoàn Văn Quang nhìn mãi không thấy, dứt khoát hỏi thẳng Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cười cười, hướng về phía Giang Y Y nói: “Tôi thấy cô diễn viên thế thân này không tồi.
Muốn nhan sắc có nhan săc, muốn thân thủ có thân thủ, khí chất không tồi, vô cùng phù hợp với hình tượng của thôn trang Phong Ba.”
“Cô ấy?” Đoàn Văn Quang nghe vậy ngẩn người rồi cẩn thận ngắm Giang Y Y.
Cô bé này nhan sắc không thua kém Trần Sương Nhi, mặc đồ cổ trang rất có linh khí.
Chỉ là diễn viên thế thân chung quy vẫn là diễn viên thế thân, ông ta sợ không đảm nhiệm nổi nữ chính.
Giang Y Y vốn dĩ không căng thẳng, bây giờ bị ánh mắt dò xét của Đoàn Văn Quang hướng đến liền có chút căng thẳng, cô mất tự nhiên cúi đầu.
Nhưng cô nghĩ lại, cô cũng đâu thua kém gì Trần Sương Nhi, dựa vào đâu mà cô ta có thể là nữ chính mà cô chỉ có thể làm thế thân cho cô ta?
Nghĩ đến đây, Giang Y Y lập tức ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn ngập tự tin và khí chất, lưng cũng thẳng lại, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, cả người lộ ra vẻ thanh lãnh, mang lại cho người ta cảm giác về một nữ hiệp giang hồ.
Thấy dáng vẻ này của Giang Y Y, Đoàn Văn Quang hơi ngây người ra, trong lòng nghĩ, hình tượng người đại diện mà ông ta luôn kiếm tìm không phải như này sao?
“Ông chủ, cô diễn viên thế thân này thực ra chính là người vào hôm khai trương chúng ta mời về múa đấy.” Quản lý Lý thấy Đoàn Văn Quang nhìn chằm chằm Giang Y Y liền đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc.
“Múa?” Đoàn Văn Quang cố nhớ lại.
Hôm khai trương ấy có rất nhiều người múa, ông ta lại không hề nhớ rõ cô bé này.
Theo lý mà nói, xinh đẹp như này ông ta phải có ấn tượng mới đúng chứ.
“Người múa đầu tiên, cô gái đeo khăn che mặt ấy.” Quản lý Lý thấy ông ta không nhớ ra liền nhắc tiếp.
“Là cô!” Lúc này Đoàn Văn Quang mới bừng tỉnh.
Vừa nhắc đến người mở màn ông ta tự nhiên liền nhớ ra, đặc biệt là tư thế thập diện mai phục, thật sự quá kinh diễm.
Có thể nói hôm ấy ngoài Hoàng Tử Hiên mang lại cảm giác chấn động cho ông ta thì ấn tượng sâu sắc nhất của ông ta chính là vũ đạo của cô bé đó..