“Mày, mày, mày đừng có đắc chí quá! Làm người phải biết chừa đường sống cho bản thân, ngày sau sẽ còn lại gặp nhau.
Nếu mày dám ra tay tàn nhẫn với bọn tao, sau này mày đừng mong sống yên ổn ở Long Thành!”
Hoàng Tử Hiên bật cười: “Thứ nhất, tao chỉ muốn gặp lại phụ nữ thôi, chứ với cái đám du côn thô lỗ như bọn bây, xin lỗi tao không có hứng thú.
Thứ hai, tối hôm qua tên đầu heo kia cũng nói y như vậy.
Mày cảm thấy nó có bị thương nhẹ không?”
Lòng hai tên này kêu lộp bộp.
Bọn chúng biết rõ, mấy người trong quán bar tối hôm qua còn bị thương nặng hơn tên đầu heo kia nhiều, người kia coi như đã nhẹ rồi.
“Ha ha, người anh em à, hiểu lầm cả thôi!” Cứng không được thì mềm vậy, hai tên đàn ông lập tức đổi sang một biểu cảm nịnh nọt.
“Một cơ hội cuối cùng này, chân trái hay chân phải? Nếu chúng mày không đưa ra lựa chọn, tao sẽ chọn thay chúng mày đấy!” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, khuôn mặt là kiểu “tôi dễ thương lượng lắm mà.”
“Mẹ mày, mày… a!” Tên này vừa tính cứng rắn uy hiếp một lần nữa thì hé miệng ra đã bị gãy mất chân trái, đau đến cắn luôn phải lưỡi, máu trong miệng nhanh chóng trào ra.
Một tên còn lại bị dọa đến run rẩy, tè cả ra quần, không đợi Hoàng Tử Hiên hỏi lại đã nói ngày: “Trái trái trái.”
Rắc!
Hoàng Tử Hiên đạp một cú làm nát đùi phải tên này.
“A!” Gã này ôm đùi phải kêu thảm thiết: “Đây là phải, phải mà!”
“Ôi trời, ngại quá quên nói mất tiêu.
Tôi không phân biệt được phải trái nữa! Hay là làm lại lần nữa nhé?” Hoàng Tử Hiên nói với vẻ mặt tràn đầy thấy có lỗi.
Tên này vừa muốn mắng to lên, nhưng hé miệng ra cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau.
Hoàng Tử Hiên giải quyết xong bốn, chỉ còn một tên đầu heo mà thôi.
Anh mỉm cười đi về phía bên đó.
“Đừng, đừng tới đây, còn qua nữa tao nổ súng!” Tên đầu heo sợ đến mức lấy một khẩu súng lục đen ngòm ra khỏi túi quần chĩa vào Hoàng Tử Hiên.
“Cẩn thận!” Hoàng Tử Hiên không bị dọa nhưng lại dọa được Lê Mỹ Gia.
Hoàng Tử Hiên bật cười, ném cho Lê Mỹ Gia một ánh nhìn yên tâm, tiện thể đi một mạch tới phía bên kia, không hề ngừng lại.
“Tao sẽ nổ súng thật đấy, mày đừng ép tao!” Tên đầu heo đổ đầy mồ hôi, tay cầm súng cũng bắt đầu run lên.
“Nổ đi, súng ở trong tay mày, tao cũng không ngăn được!” Hoàng Tử Hiên không hề để ý cái họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình một chút nào.
“Bụp!”
Tên đàn ông quỳ thẳng xuống: “Đại ca ơi, ông cố ơi, anh buông tha cho em đi! Em không… bao giờ đi tìm anh gây chuyện nữa!”
“A, đưa đây.” Hoàng Tử Hiên đứng vững trước mặt gã, đưa tay giật lấy khẩu súng.
Tên đầu heo không dám làm trái, lập tức đưa qua.
Cổ tay Hoàng Tử Hiên lật một cái, chĩa họng súng vào đầu tên đầu heo, bóp thẳng còi súng.
“Hoàng Tử Hiên, đừng!”
Giọng nói ngăn cản của Lê Mỹ Gia vang lên cùng lúc với một thứ âm thanh quái dị.
Sau đó thì Lê Mỹ Gia nhìn thấy cái mà tên đầu heo gọi là súng kia, chẳng qua chỉ là một cái bật lửa được tạo hình giống như khẩu súng mà thôi.
Lê Mỹ Gia không nói được gì nữa, chỉ khẽ thở phào.
Mới đây cô còn tưởng gan của Hoàng Tử Hiên thật sự lớn như vậy, dám gϊếŧ người giữa ban ngày ban mặt.
Phụt!
Hoàng Tử Hiên thổi tắt ngọn lửa cười hì nói: “Phá xe của tao rồi còn muốn kéo người của tao đi, mày bị ngu đấy à?”
Vốn tên đầu heo chỉ muốn đợi Hoàng Tử Hiên về rồi tiện đó dạy dỗ người này một chút thôi.
Nếu gã biết sớm tên này lợi hại như vậy, gã bỏ chạy lâu rồi.
Bây giờ nghĩ lại, gã cũng cảm thấy hẳn là mình bị ngu rồi!
“Tôi, tôi sẽ không dám nữa… đại nhân à, ngài hãy rộng lượng tha cho tôi đi!” Tên đầu heo này có không cam lòng cũng phải làm ra vẻ đáng thương.
“Tha cho cái mạng chó của mày không khó, nhưng mà cái xe này của tao, mày tính bồi thường thế nào đây?” Hoàng Tử Hiên dùng họng “súng” đảo vòng quanh cái băng gạc của gã, hỏi.
“Tôi bồi thường, chắc chắn là sẽ bồi thường! Tôi bồi thường cho ngài một chiếc mới được không?” Tên đầu heo lập tức bảo.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, dáng vẻ như dễ nói chuyện lắm: “Được thôi! Cứ dựa theo giá thị trường mà làm.
Cái xe này của tao bây giờ khoảng chừng năm vạn đấy.
Tao sẽ giảm giá cho mày, cứ lấy năm vạn đi.
Tiền có rồi, tao sẽ cho chúng mày đi!”
“Tôi, tôi… trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, chi bằng ngài thả chúng tôi đi trước đi.
chúng tôi về lấy tiền rồi… mang tới cho ngài được không?” Tên đầu theo sợ hãi nhìn biểu cảm của Hoàng Tử Hiên, đề nghị.
“Được thôi!” Không ngờ Hoàng Tử Hiên lại đồng ý vô cùng sảng khoái.
Cả tên đầu heo cũng sửng sốt: “Ngài đồng ý sao?”
“Tất nhiên, cái này thì có gì mà không đồng ý chứ? Không có ai bị làm khó cả, tôi dễ nói chuyện như vậy mà!” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói, sau đó bèn đi về phía của xe của bọn tên đầu heo.
Lê Mỹ Gia khó hiểu nhìn anh ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe rồi ngoắc tay với mình.
“Anh đang làm gì vậy?” Lê Mỹ Gia đi qua hỏi.
“Thì tôi lái xe về thay họ! Dù sao với tình trạng hiện tại của bọn họ, chắc cũng không ai lái xe đi được đâu.” Hoàng Tử Hiên cười ra hiệu cho cô lên xe.
Khóe môi Lê Mỹ Gia hơi giật, cái này là tốt bụng giúp đỡ chỗ nào chứ? Căn bản là người này đang cảnh cáo tên đầu heo kia.
Nếu tên kia không bồi thường thì xe của chúng cũng mất luôn.
Nhưng mà mấy tên kia là tự tìm đường chết, Lê Mỹ Gia không hề cảm thấy có gì sai cả, gật đầu rồi ngồi yên vị vào ghế phó lái.
Hoàng Tử Hiên lái xe ra khỏi bãi đỗ, lúc đi ngang qua tên đầu heo kia thì ngừng lại một chút: “Mượn xe của anh một chút nhé, không có ý kiến chứ?”
“Không, không ý kiến.” Tên đầu heo nào dám có ý gì, mà có thì cũng phải nhịn xuống.
“Không ý kiến là được rồi, chuẩn bị xong tiền thì báo cho tôi biết, tôi lấy rồi tiện đó trả xe lại cho các người luôn.” Hoàng Tử Hiên gật đầu đầy hài lòng, lại nổ máy xe đi mất.
Xe lái ra khỏi nghĩa trang rồi, Lê Mỹ Gia hỏi: “Vì sao anh chắc chắn chúng sẽ tới chuộc xe? Nhở chúng báo cảnh sát thì sao?”
“Chúng sẽ không bao cảnh sát đâu, về phần tiền, chúng không dám không bồi thường.
Chuyện này có thể còn liên quan đến việc sau này chúng có thể sống yên ổn không đấy.” Hoàng Tử Hiên nhếch môi một cái, lộ ra một nụ cười đầy bí ẩn.
“Ồ? Anh còn chuẩn bị gì khác nữa à?” Lê Mỹ Gia nghe vậy bèn hỏi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu.
Đối phó với bọn du côn du đãng, tất nhiên phải dùng cách của bọn chúng mới được.
Lê Mỹ Gia nghe được đáp án như vậy cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu nhìn cảnh sắc không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, cả người lại từ từ quay về với sự lạnh nhạt.
“Chúng ta về nhà hay về công ty đây?” Sau khi xe vào trong thành phố rồi, Hoàng Tử Hiên hỏi.
Nhà?
Lê Mỹ Gia ngẩn ra, từ sau khi mẹ đi rồi, nhà cô còn ở đâu được nữa.
Sau khi thầm đau khổ một chút, cô bảo: “Đi về đi, tôi hơi mệt rồi.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, lại bảo: “Trước khi về nhà, cô đi theo tôi đến chỗ này đi.”
“Đi đâu?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Tới rồi sẽ biết, cách nhà không xa đâu.” Hoàng Tử Hiên nói úp mở.
Lê Mỹ Gia cũng đồng ý, không hỏi thêm nữa.
Với tâm trạng hiện tại thì cô cũng không muốn nói gì.
Xe chạy một mạch trên đường về nhà, cuối cùng dừng lại bên ngoài một khu đất rất lớn.
Hoàng Tử Hiên đỗ xe đàng hoàng, cởi dây an toàn ra rồi bảo: “Tới nơi rồi, xuống xe đi.”
Lê Mỹ Gia vừa xuống xe vừa hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“Chợ, trong nhà hết đồ ăn rồi, mua chút gì đó về ăn tối.” Hoàng Tử Hiên quen lối dẫn Lê Mỹ Gia đi vào bên trong khu đất.
“Chợ?” Lê Mỹ Gia nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên.
Cô nào đã đến chốn ồn ào náo nhiệt như thế này, nơi mà chỉ có mấy dân cư bình thường mới đến?
Hoàng Tử Hiên biết chắc chắn cô chưa vào bao giờ, lúc này mới cố ý giới thiệu cho cô biết, nên vừa đi vừa bảo: “Cô đừng xem thường nơi như chợ nhé, đi một vòng trong này rồi, cô sẽ hiểu bản thân còn may mắn đến nhường nào.”
“May mắn?” Lê Mỹ Gia không hiểu nổi lời của Hoàng Tử Hiên.
Cô chỉ cảm thấy mùi ở trong nơi này vô cùng khó ngửi, giống như là sự hòa trộn của đủ loại mùi ô uế vậy, khiến cô thấy hơi ghê tởm một chút.
Chưa hết, mặt đất dưới chân cô cũng rất bẩn, cô mới đi một lát mà dưới giày cũng dơ theo rồi.
Nếu là bình thường, dù có mang liên tục một tháng, giày cô cũng không dính chút tro bụi nào đâu!.