Sau khi giải quyết những việc này, Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên mới cùng nhau đi tìm dì Liên.
Dì Liên vừa nhìn thấy Lê Mỹ Gia đến đã vội vàng đóng cửa lại, nhỏ tiếng hỏi: “Mỹ Gia, chuyện này có phải là con làm không?”
“Có phải con làm không có gì quan trọng chứ, quan trọng là Nghiêm Thái Dung bị ba con đánh một trận, dì Liên nhìn mà không vui sao?” Lê Mỹ Gia cười duyên nói.
“Vui chứ, con không biết khi nhìn thấy ba con đánh bà ta, dì suýt nữa cười thành tiếng, quá hả giận rồi.
Dì gả vào nhà họ Lê bao nhiêu năm thì nghẹn trong lòng bằng ấy năm, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy.” Dì Liên vui vẻ nói.
Lê Mỹ Gia nắm tay dì Liên nói: “Dì Liên, dì cứ nhìn đi, con sẽ đòi lại từng chút một những thứ Nghiêm Thái Dung chiếm đoạt của mẹ con, vậy nên dì nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, như vậy mới có thể nhìn thấy con giải quyết bà ta.”
“Được được được, dì Liên nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt, dưỡng sức khỏe mạnh, sống đến một trăm tuổi.
Không những muốn nhìn thấy con giải quyết Nghiêm Thái Dung, càng muốn nhìn thấy con gả đi, nhìn thấy con sinh con, thay mẹ con trông con đến khi chết già.” Dì Liên liên tục gật đầu, một tay lại kéo tay Hoàng Tử Hiên nói: “Tử Hiên à, phải đối xử Mỹ Gia của chúng ta thật tốt, sớm cưới con bé vào nhà, để dì sớm được nhìn thấy hai con kết hôn sinh con.”
“Được ạ, con nhất định sẽ cố gắng hết sức, để Mỹ Gia mau chóng đồng ý gả cho con.” Hoàng Tử Hiên ngoan ngoãn gật đầu tiếp lời.
Lê Mỹ Gia co rút khóe miệng trừng mắt nhìn anh, cứ tiếp lời lung tung kiểu gì vậy.
Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia trừng mắt nhìn mình thì lập tức lộ ra vẻ mặt vô tội.
Đúng thật là, anh nói như vậy không phải là để dỗ cho người già vui vẻ hay sao.
Lê Mỹ Gia hình như nhìn ra được sự tủi thân của anh, càng cạn lời trừng lớn mắt, vì để dì Liên không nói tiếp, cô vội nói: “Dì Liên, con còn có chuyện phải xử lý, con đi trước đây, dì chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Yên tâm đi, không cần lo lắng cho dì.” Dì Liên gật đầu cười nói, càng nhìn hai người càng cảm thấy vô cùng xứng đôi, rất có tướng vợ chồng.
Lê Mỹ Gia bị dì Liên nhìn mà sợ hãi trong lòng, vội vàng kéo Hoàng Tử Hiên rời đi.
Lúc này ở cổng nhà họ Lê đã không có phóng viên vây quanh nữa, có lẽ đã bị Lê Mỹ Gia hù dọa đuổi đi rồi.
Sau khi Hoàng Tử Hiên lái xe rời khỏi nhà họ Lê, anh hỏi Lê Mỹ Gia còn định đi đâu.
Có lẽ lần này Nghiêm Thái Dung đã phải chịu thua, còn có thể một mũi tên trúng ba đích, vậy nên sau khi Lê Mỹ Gia đi khỏi nhà họ Lê, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười, cô nghe thấy Hoàng Tử Hiên hỏi mình thì nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ừm một tiếng: “Hôm nay không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi chúc mừng đi, gọi cả Tiểu Lệ và Hạ Mạt, buổi tối không trở về ăn cơm nữa.”
“E rằng chỉ có anh chúc mừng cùng em rồi, hai người họ hôm nay đều về nhà họ Trương rồi, buổi tối không quay lại nữa đâu.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Như vậy sao, vậy thì hai chúng ta thôi.
Anh muốn ăn gì, tâm trạng em tốt, anh có thể tùy ý chọn nhà hàng.” Lê Mỹ Gia rất hào phóng nói.
“Anh đều được, em chọn đi.” Hoàng Tử Hiên không để ý nói.
Hoàng Tử Hiên gật gật đầu nói: “Em biết một nhà hàng có phong cách rất đặc biệt, ở trên đường Thự Quang, lái về phía đó trước đi.”
“Được.” Hoàng Tử Hiên nghiêng đầu nhìn cô cười, đây là lần đầu tiên Lê Mỹ Gia ngồi ở ghế phụ khi anh lái xe, có thể thấy hôm nay tâm trạng cô tốt đến mức nào.
Tâm trạng Lê Mỹ Gia quả thực tốt hết mức, cô còn rút điện thoại ra nói ăn cơm xong muốn đi xem phim, trước tiên tìm thử xem mấy ngày hôm nay có chiếu phim gì hay.
Thỉnh thoảng còn hỏi Hoàng Tử Hiên thích xem loại nào, Hoàng Tử Hiên đều thuận theo cô, bảo cô chọn là được.
“Hôm nay cổ phiếu rớt lợi hại như vậy, hội đồng quản trị có tạo áp lực lên em không?” Hoàng Tử Hiên tán ngẫu.
“Bọn họ gấp sắp chết luôn, nhất là Hùng Anh Tài.” Lê Mỹ Gia nói.
“Vậy em định để giá cổ phiếu tăng trở lại như thế nào?” Hoàng Tử Hiên lại hỏi.
Lê Mỹ Gia mỉm cười: “Em đương nhiên là có cách, bây giờ không nói cho anh, nếu không thì không còn thú vị nữa.”
“Ha ha ha.” Hoàng Tử Hiên cao giọng cười một tiếng: “Thật ra anh hỏi thay cho Tiểu Lệ và Hạ Mạt đấy.”
“Hỏi thay bọn họ?” Lê Mỹ Gia nghi ngờ, mắt lập tức trừng lớn: “Bọn họ mua cổ phiếu của Thịnh Thế?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chiều hôm nay khi cổ phiếu Thịnh Thế chạm mức giới hạn, bọn họ đều mua một ít, bây giờ chỉ ngồi chờ thu lại tiền thôi.”
Phụt…
Lê Mỹ Gia nghe vậy thì cười thành tiếng, ừ hứ nói: “Bọn họ sao lại không lo không tăng lại được?”
“Bởi vì họ tin tưởng em, Hạ Mạt vừa nhìn thấy tin tức đã cảm thấy chuyện này có âm mưu, nghĩ một lúc thì quyết định mua lại khi cổ phiếu chạm đáy.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Tâm tư của Hạ Mạt lại nhạy cảm như vậy sao, cảm giác còn nhạy cảm hơn nhiều so với người làm cảnh sát như Tiểu Lệ.” Lê Mỹ Gia bất ngờ nói.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Vốn dĩ cô ấy cũng từng học ở trường cảnh sát.”
“Cái gì? Cô ấy từng học ở trường cảnh sát? Vậy sao bây giờ cô ấy lại vào Cửu Long Thập Bát Hội?” Lê Mỹ Gia càng thêm bất ngờ, một trắng một đen, một chính một tà, không hề liên quan gì đến nhau cả.
Hoàng Tử Hiên cười cười, lúc này mới nói rõ chuyện của Hạ Mạt với Lê Mỹ Gia.
Sau khi Lê Mỹ Gia nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Chẳng trách Tiểu Lệ lại có ý kiến như vậy với Hạ Mạt, Hạ Mạt cũng kỳ quái, làm cảnh sát yên ổn thì không làm, tại sao nhất định phải lăn lộn ở xã hội đen chứ?”
“Ừm…” Điều này Hoàng Tử Hiên cũng không biết, nghĩ một lúc cũng chỉ có thể nói: “Con người đều có chí riêng.
Bây giờ ranh giới hắc bạch vốn đã rất mơ hồ, người có vẻ thuộc giới bạch có thể trong nội tâm rất đen tối, nhưng người có vẻ thuộc hệ hắc ám, nội tâm có thể lại là bạch.”
Lê Mỹ Gia gật gật đầu tán thành, tiếp tục tìm phim điện ảnh.
Khi bọn họ đi ra từ nhà họ Lê, vừa đúng là giờ tan tầm cao điểm, nhà họ Lê lại cách thành phố hơi xa, bởi vậy khi đi ngang qua Long Thành đến đường Thự Quang đã là hơn một tiếng sau.
Xuống xe, Lê Mỹ Gia dẫn Hoàng Tử Hiên vào một con ngõ hẹp vô cùng phong tình, con ngõ này vòng vèo, hai bên là nhà sách, tiệm cà phê, nhà hàng san sát, đi sâu vào trong nữa còn có cả quán bar.
Bọn họ rẽ mấy lần, sau khi vòng mấy ngõ, cuối cùng cũng đến nhà hàng mà Lê Mỹ Gia nói.
“Mê Túy?” Hoàng Tử Hiên nhìn chằm chằm vào tên nhà hàng hỏi: “Đây lẽ nào không phải là tên quán bar sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Lê Mỹ Gia đẩy cửa kính ra, đưa anh đi vào: “Bởi vì đồ ăn ở đây quá ngon, người đã từng ăn đều có cảm giác đầu lưỡi bị mê đảo, vậy nên mới lấy tên là Mê Túy.
Cái tên này là do khách đến rồi đi đặt cho, tên ban đầu ông chủ đặt không phải là cái tên này.”
“Hóa ra là vậy, nếu đã ngon như vậy, thế thì anh phải thưởng thức cho cẩn thận rồi.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu: “Sẽ không kém hơn anh làm.”
Nói rồi hai người gặp được một nhân viên phục vụ, sau khi nhân viên phục vụ hỏi bọn họ đi mấy người thì dắt họ vào ghế dài dành cho hai người, sau đó đưa thực đơn cho họ, giúp bọn họ rót hai chén trà.
Lê Mỹ Gia hình như là khách quen ở đây, căn bản không cần xem thực đơn, trực tiếp báo tên những món mình thích cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ ghi lại thì hỏi Hoàng Tử Hiên có muốn gọi nữa không, Hoàng Tử Hiên liếc mắt qua thực đơn, gọi mấy món ăn cảm thấy không tồi.
Sau đó nhân viên phục vụ đi vào nhà bếp gọi đồ, Hoàng Tử Hiên bắt đầu đánh giá nhà hàng này.
Nhà hàng có tổng cộng hai tầng, trên dưới đều là hình tròn, ở giữa có phần bục nhô lên hình bán nguyệt, tương tự như sân khấu hát trong quán bar, bên trên còn có rất nhiều nhạc cụ.
Nhà hàng được thiết kế thành hình tròn có lẽ cũng là vì để khách hàng hai tầng trên dưới đều có thể nhìn thấy sân khấu này.
“Bình thường sẽ mời một số ca sĩ đến biểu diễn sao?” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ vào sân khấu hình bán nguyệt hỏi.
“Không phải, sân khấu đó là để cho khách dùng.
Nhà hàng này có một quy tắc đặc biệt, chính là mỗi một người khách đến ăn đều có thể lên đó hát, cuối cùng sẽ do khách ở trong nhà hàng bình chọn ra người hát tốt nhất, ông chủ sẽ miễn phí cho người khách hát tốt nhất đó.” Lê Mỹ Gia lắc đầu giải thích.
“Ồ, như vậy sao, vậy thì đúng là đặc biệt.” Hoàng Tử Hiên hiểu ra.
Lê Mỹ Gia mỉm cười, bĩu môi: “Anh xem, có khách lên rồi kìa.”
Hoàng Tử Hiên cũng nhìn thấy, có một người phụ nữ đang đi lên, sau khi cô ấy lên thì chọn piano làm nhạc cụ đệm hát cho mình, ưu nhã ngồi xuống trước piano, mở nắp piano lên, mười ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn, nghe thấy được âm thanh tươi đẹp truyền vào trong tai.
Sau khúc dạo đầu, giọng hát nhẹ nhàng của người phụ nữ lập tức bay bổng trong cả nhà hàng.
Cô ấy hát một bài tình ca, tên là “Xa mấy cũng ở bên nhau”, người hát gốc là một nữ ca sĩ nổi tiếng.
Ca khúc này rất hot, đã có thời nằm trong bảng xếp hạng được lưu lại nhiều nhất,
Trong nhà hàng bởi vì có thêm giọng hát lúc trầm lúc bổng của người phụ nữ mà trở nên vô cùng tình cảm.
Khách hàng vừa ăn cơm nói chuyện phiếm vừa nghe người phụ nữ đàn hát, không ít người khách đã bắt đầu âm thầm nghĩ xem nên cho mấy điểm..