Kim Kỵ Dung liếc cậu ta tỏ vẻ “Cuối cùng cậu cũng vẫn không tính là quá ngốc” rồi nói: “Chính là như vậy, hồ sơ của những Hành Giả này không thể xuất hiện ở trong hệ thống cảnh sát chính quy, không thể mặc quần áo cảnh sát mũ cảnh sát, thậm chí không thể để cho bất cứ kẻ nào biết bọn họ là người trong hệ thống cảnh sát.
Gặp phải nguy hiểm cũng chỉ có thể tự ứng phó, tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của mình.”
“Vậy nếu như bản thân không ứng phó được thì sao?” Yến Thiên Hành hỏi theo bản năng.
“Lúc không ứng phó được thì chỉ có thể dựa vào vận may thôi, tốt số thì có thể còn giữ được mạng, đen đủi thì có lẽ sẽ bị gϊếŧ.
Giống như Hành Giả số 0009 này, không phải cuối cùng cũng bỏ mạng ở dưới sông rồi sao?” Kim Kỵ Dung bất đắc dĩ nói.
Yến Thiên Hành a một tiếng, tỏ vẻ thương tiếc vì Hành Giả số 0009.
“Nói về hồ sơ của Hành Giả số 0009 này đi, thân phận nằm vùng của ông ta là cái gì?” Hoàng Tử Hiên gật đầu hỏi.
Kim Kỵ Dung gật đầu đáp: "Hành Giả số 0009 vốn tên là Hạ Ngang, trong hồ sơ ghi lại chỉ số IQ của thông minh của ông ta là 200, từ lúc mười tuổi đã được người phụ trách hệ thống Hành Giả coi trọng, mang về bí mật huấn luyện.
Đến năm mươi lăm tuổi bắt đầu được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Ông ta luyện tập thi hành nhiệm vụ nhỏ độ hơn một năm, đợi lão luyện rồi thì được cắt cử cho một nhiệm vụ lớn khó giải quyết.
Nhiệm vụ lớn này chính là nằm vùng ở Cửu Long Thập Bát Hội, hỗ trợ cảnh sát loại trừ vụ án buôn lậu thuốc phiện năm đó.
Sau đó khoảng chừng qua chưa đây hai năm, lúc Cửu Long Thập Bát Hội đang mua bán ma túy bị cảnh sát tóm gọm, khi dẫn độ có không ít thành viên nòng cốt của Cửu Long Thập Bát Hội.
Thế nhưng phá vụ án này không bao lâu thì mất liên lạc với Hạ Ngang.
Sau khi Hạ Ngang mất tích, hệ thống Hành Giả năm đó từng bí mật tìm kiếm, nhưng cả ba tháng đều không có kết quả.
Thông thường xuất hiện loại tình huống này chứng tỏ có lẽ Hành Giả đã gặp bất trắc rồi.
Vì vậy hệ thống Hành Giả liền liệt hồ sơ Hạ Ngang vào trong hồ sơ nhân viên hi sinh, nhiều năm như vậy vẫn phủ đầy bụi, không còn đôi câu vài lời ghi chép mới về Hạ Ngang nữa."
“Hạ Ngang?” Đôi mắt Hoàng Tử Hiên lộ ra ánh mắt sâu xa.
“Cậu cũng hoài nghi người này có thể có quan hệ gì đó với Hạ Mạt đúng không?” Kim Kỵ Dung vừa nghe giọng điệu đó của anh đã biết anh có ý gì.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Cậu tra được cái gì rồi à?”
“Chưa.” Kim Kỵ Dung lắc đầu nói: "Tôi vốn cũng muốn tiếp tục tìm xem có không hồ sơ ghi chép khác về Hạ Ngang không, đáng tiếc bị phát hiện nên chỉ có thể lui ra ngoài.
Có điều tôi nghĩ dù cho vào lại cũng rất khó tìm được đầu mối gì.
Tôi xem vài hồ sơ ghi chép Hành Giả khác thì trừ bản thân bọn họ ra, ghi chép khác về gia đình và những gì từng trải qua đều không có.
Muốn tìm được đáp án từ trong hồ sơ của Hành Giả, sợ là không có kết quả đâu.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì nhíu chân mày, suy tư chốc lát rồi bảo: “Dựa theo điều cậu mới vừa nói mà suy đoán thì lúc chết, Hạ Ngang mới mười tám tuổi.”
“Đúng vậy, cùng lắm là mười tám tuổi.” Kim Kỵ Dung nói xong lại bấm đốt ngón tay tính toán, nói: “Cách nay đã có hai mươi tư, hai mươi lăm năm rồi.
Năm nay Hạ Mạt bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tư.” Hoàng Tử Hiên trầm giọng nói.
Kim Kỵ Dung xuýt xoa một tiếng, trừng mắt suy đoán: “Không trùng hợp vậy chứ?”
“Lúc đầu cậu không nói chuyện của Hạ Ngang thì tôi cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhưng cậu vừa nói như vậy, tôi quả thật nhớ lại một việc.
Điều này làm cho tôi không thể không hoài nghi thân phận của Hạ Mạt.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Chuyện gì?” Kim Kỵ Dung vội hỏi.
Sau đó Hoàng Tử Hiên kể lại chuyện lần trước mình cùng Hạ Mạt đến chỗ anh Lãng tìm địa chỉ xưởng sản xuất ma túy, sau đó Hạ Mạt nặc danh báo cảnh sát.
Cuối cùng bảo: “Lúc đó tôi cho là cô ta chỉ vì báo thù giúp đàn em, bây giờ nghĩ lại, hình như không đơn giản thế.”
“Cho nên bây giờ cậu không chỉ hoài nghi Hạ Mạt có quan hệ với Hạ Ngang mà còn nghi ngờ Hạ Mạt cũng là Hành Giả?” Kim Kỵ Dung nghe vậy nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu một cái, đúng là anh có hai điểm hoài nghi này.
Đầu tiên, hai người đều họ Hạ, việc này rất dễ dàng làm người ta suy nghĩ nhiều.
Dù sao Hạ không tính là dòng họ lớn, so với dòng họ lớn như Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương mà nói thì tỉ lệ gặp phải người trùng họ không lớn.
Thứ hai, trước khi Hạ Mạt vào Cửu Long Thập Bát Hội từng đi học ở trường cảnh sát, từ nhỏ đến lớn mơ ước của cô ta chính là làm cảnh sát.
Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt gì thì chắc chắn cô ta không thể lăn lộn ở thế lực ngầm.
"Tôi có suy nghĩ khác với cậu.” Kim Kỵ Dung lắc đầu nói: "Thứ nhất, tuy Hạ Ngang và Hạ Mạt đều họ Hạ nhưng khi đó Hạ Ngang còn nhỏ, khả năng kết hôn sinh con không cao.
Nếu nói Hạ Mạt là con gái riêng thì nếu mẹ cô ta đã sinh cô ta ra thì sao còn bỏ rơi cô ta? Điểm này không hợp lý.
Thứ hai, trước khi Hạ Mạt vào Cửu Long Thập Bát Hội đã từng trải qua ở trường cảnh sát, kinh nghiệm ấy không cách nào biến mất được, hơn nữa dường như Hạ Mạt cũng không cố gắng che giấu chuyện này.
Chỉ điểm này thôi đã không phù hợp với tiêu chuẩn của Hành Giả, bởi vì hệ thống Hành Giả bồi dưỡng ra Hành Giả đều sẽ bắt đầu từ nhỏ, tìm người có bối cảnh sạch sẽ, như vậy thì lúc thi hành nhiệm vụ sẽ không bị điều tra ra mờ ám.
Nhìn từ hai điểm này, tôi cảm thấy có thể chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi, có thể Hạ Ngang và Hạ Mạt thật sự chỉ là trùng hợp có cùng họ thôi.
Còn về nguyên nhân Hạ Mạt không yên lành làm cảnh sát mà cứ khăng khăng lăn lộn ở thế lực ngầm thì chỉ có bản thân cô ta mới biết thôi."
Kim Kỵ Dung phân tích rất có lý, Hoàng Tử Hiên không thể không suy nghĩ lại về phân tích của mình, đáng tiếc vẫn không nghĩ ra nguyên nhân gì, đành dứt khoát bỏ việc này qua một bên trước và quay sang hỏi tới chuyện mẹ Lê Mỹ Gia.
“À, chuyện của Tiết Tiếu Nhu thì đơn giản hơn nhiều.” Kim Kỵ Dung uống một hớp nước rồi nói tiếp: "Lúc Hoàng Hùng Vỹ mới tới Long Thành làm ăn đã mở một xưởng chết tạo có quy mô rất nhỏ.
Lúc đó cái xưởng chế tạo kia chỉ có một phân xưởng, hơn mười cái máy nhỏ, ba bốn công nhân, đồng thời không có bất kỳ cơ quan công thương nào phê chuẩn thủ tục sản xuất.
Ban đầu quy mô nhỏ nên không ai điều tra, nhưng khi quy mô càng lúc càng lớn, tất nhiên đã bị cục công thương cục thuế vụ các ngành để mắt tới.
Lúc đầu Hoàng Hùng Vỹ xem như đã gây chuyện lớn rồi, dù sao khi đó hành vi của ông ta là phạm pháp.
Nhưng chuyện lớn như vậy, cuối cùng lại bị Hoàng Hùng Vỹ giải quyết một cách kì tích.
Chẳng những không có chuyện gì mà còn làm hết các hạng mục thủ tục.
Từ đó về sau, xưởng chế tạo của Hoàng Hùng Vỹ càng lúc càng lớn, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, là món tiền đầu tiên mà ông ta tích lũy được dể sáng lập tập đoàn Thịnh Thế.
Bởi vì tò mò lần ấy Hoàng Hùng Vỹ làm thế nào để tránh được một kiếp nên tôi đã điều tra người phụ trách chuyên quản lý loại chuyện này.
Lúc đó người nọ vẫn chỉ là viên chức cục Công thương, bây giờ đã là cục trưởng cục Thuế đất rồi.
Tay cục trưởng này không phải là một kẻ đơn giản, bối cảnh gia đình tương đối sâu xa.
Mẹ là kế toán đã về hưu của cục Thuế đất, cha bây giờ vẫn còn nhậm chức trong cục.
Sau khi ông ta được điều từ cục Công thương vào cục Thuế đất thì một bước lên mây, nghe đồn còn có hi vọng lên chức cục Thành phố đấy.
Cho nên tôi đoán giữa người này và Hoàng Hùng Vỹ nhất định tồn tại không ít giao dịch đen."
“Vậy cậu có điều tra được cuộc giao dịch nào không?” Nghe xong, Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có, tôi cũng đang muốn nói với cậu việc này.” Kim Kỵ Dung lắc đầu bảo: "Sau khoảng thời gian điều tra này, tôi phát hiện chuyện năm đó về Tiết Tiếu Nhu luôn đứt quảng, rất khó xâu chuỗi.
Hơn nữa hình như Hoàng Hùng Vỹ có ý định xóa đi không ít vết tích năm đó, điều tra đã khó lại càng thêm khó.
Lần này khó khăn lắm mới điều tra được một người, lúc ông ta quen biết với Hoàng Hùng Vỹ tương đối sớm, hơn nữa còn có giao dịch đen, tôi nghĩ nói không chừng cũng đã gặp Tiết Tiếu Nhu, thậm chí còn biết nguyên nhân cái chết thật sự của Tiết Tiếu Nhu.
Vì vậy tôi dự định ra tay từ chỗ người này, cạy miệng ông ta ra, thu hoạch càng nhiều tin tức hơn."
Hoàng Tử Hiên nghe vậy nhíu mày lại: “Cậu dự định cạy miệng của ông ta thế nào?”
Kim Kỵ Dung cười hì hì: “Người khôn tự có cách hay, buổi tối chờ điện thoại của tôi đi.”
Nhìn anh ta cố ý thừa nước đục thả câu, Hoàng Tử Hiên ngắt lời đứng lên nói: "Tôi đi đây, buổi tối nhớ gọi điện thoại liên lạc đấy.”
Nói xong liền đứng lên, Yến Thiên Hành cũng đứng lên tiễn anh ra ngoài.
Sau khi trở về thấy Kim Kỵ Dung hai tay vẫn ôm đũng quần, cậu ta yếu ớt quan tâm hỏi: “Anh Kim, anh vẫn đau “trứng” sao?”
Khóe miệng Kim Kỵ Dung giật một cái, nhức đầu đỡ trán, bây giờ anh há chỉ đau trứng, bị Yến Thiên Hành chọc tức đến nỗi chỗ nào cũng đau.
Đây là kẻ ngốc Quan Âm Bồ Tát phái tới để hành hạ anh ta sao?
Lúc Hoàng Tử Hiên lái xe đi đón Lê Mỹ Gia còn gọi một cuộc điện thoại cho Trương Tiểu Lệ, hỏi buổi tối cô và Hạ Mạt còn trở về hay không.
Trở về thì nấu cơm cả phần của họ, không trở về thì không làm.
Lúc hỏi, trong lòng Hoàng Tử Hiên chỉ hy vọng họ đừng quay lại, như vậy thì buổi tối anh còn có thể ôm Lê Mỹ Gia ngủ.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, Trương Tiểu Lệ trả lời phải trở về mà không chút nghĩ ngợi.
“Vết thương của ba cô lành rồi à?” Hoàng Tử Hiên nghe cô trả lời sảng khoái thì hỏi.
“Chưa đâu, vẫn phải tĩnh dưỡng vài ngày.” Trương Tiểu Lệ trả lời..