“Đổ xuống đường lớn làm gì?” Hoàng Tử Hiên bóp bã thuốc thử độ mềm rồi hỏi.
Giang Y Y bĩu môi nói: “Mê tín thôi, người già ai chả hay mê tín.
Nói là đổ xuống đường lớn, để xe cộ qua lại nghiền nát, mang hết bệnh khí đi.
Làm như vậy thì người bệnh mới nhanh chóng khỏe lại được.”
“Đúng là quá mê tín.” Hoàng Tử Hiên nghe vậy liền bật cười.
Giang Y Y ừm một tiếng rồi lại hỏi giữ bã thuốc để làm gì.
“Giữ lại để cho Noãn Noãn đắp lên mắt.
Đợi lát nữa thuốc nguội hãng cho Noãn Noãn uống.
Sau đó tôi sẽ châm cứu cho con bé, cuối cùng dùng vải bọc bã thuốc đắp lên mắt cho Noãn Noãn.
Đến ngày thứ hai thì phải thay thuốc, cứ làm như vậy, phương thuốc sẽ có hiệu quả.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
“Như vậy có tác dụng sao?”
“Ừm, sẽ có tác dụng.”
Bạch Phi Nhi ngoài phòng khách nghe thấy đoạn đối thoại giữa Hoàng Tử Hiên và Giang Y Y, suy nghĩ lập tức quay về năm năm trước.
Năm đó, vô danh cũng nói với cô những lời y hệt, mà cô cũng giống như Giang Y Y bây giờ, hỏi anh ta có tác dụng sao, có thể chữa khỏi mắt của cô thật sao.
Cô vẫn nhớ vô danh đã kiên định trả lời cô rằng, có thể, nhất định có thể.
Mà sau này đã chứng minh, vô danh không hề lừa cô.
Anh ta thật sự dựa vào phương pháp uống thuốc, đắp thuốc và châm cứu để chữa khỏi mắt cho cô.
Chỉ là khi cô lấy lại được ánh sáng thì đã mất đi vô danh.
Bây giờ thấy Hoàng Tử Hiên cũng dùng cách thức y hệt để chữa mắt cho Noãn Noãn, trong lòng Bạch Phi Nhi sao có thể không dậy sóng đây? Cô hết lần này đến lần khác muốn hỏi Hoàng Tử Hiên có quen biết vô danh không, thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ Hoàng Tử Hiên chính là vô danh.
Nếu không trong thiên hạ này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế chứ?
Nhưng mà anh ấy lại không nhận ra mình, chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Ánh mắt phức tạp của Bạch Phi Nhi nhìn theo bóng lưng của Hoàng Tử Hiên, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định không thể hấp tấp đi hỏi như vậy được.
Cô chỉ đành quan sát thêm vậy, nếu như thật sự là vô danh, cô nhất định có thể tìm ra điểm tương đồng.
“Thuốc này ngửi là biết rất khó uống rồi.
Noãn Noãn, dì thêm đường giúp cháu nha.” Giang Y Y bưng bát thuốc lớn từ phòng bếp đi ra, nói.
“Không thể thêm đường, bắt buộc phải uống nguyên vị.” Hoàng Tử Hiên vội vàng đi theo nhắc nhở.
Giang Y Y à một tiếng rồi nhăn mũi nói: “Vậy uống làm sao được, Noãn Noãn sợ đắng nhất đấy.”
“Thuốc này không đắng, đưa cho mình đi.” Bạch Phi Nhi tỉnh táo lại, đưa tay ra nói.
“Sao cậu biết nó không đắng chứ?” Giang Y Y đưa bát thuốc cho cô ấy rồi tò mò hỏi.
“Mình…” Bạch Phi Nhi nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, thấy anh dường như cũng tò mò y như Giang Y Y, ánh mắt cô bất giác ảm đạm.
Cô âm thầm lắc đầu, trong lòng nghĩ Hoàng Tử Hiên chắc thật sự không phải vô danh rồi.
Nếu như là vô danh thì anh ấy chắc chắn biết mình từng uống thuốc này rồi.
“Mẹ, mẹ Y Y ơi, chú Hoàng ơi, Noãn Noãn không sợ đắng đâu.” Noãn Noãn đặt món đồ chơi đang chơi trong tay xuống, cô bé bò lên đùi Bạch Phi Nhi rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ đút cho con đi.”
“Con gái ngoan.” Bạch Phi Nhi vui mừng xoa đầu con bé, cô vừa bảo Giang Y Y đi rót thêm một cốc nước ấm vừa nói với Noãn Noãn: “Thuốc đã nguội rồi, không còn nóng nữa đâu.
Noãn Noãn một hơi uống hết được không nào, như vậy sẽ không thấy khó uống nữa.”
Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, há to miệng, tỏ ý Bạch Phi Nhi mau đút thuốc cho cô bé.
Bạch Phi Nhi liền đưa bát thuốc đến miệng cô bé, Noãn Noãn bắt đầu uống ừng ực.
Cô bé quả nhiên rất nghe lời mà một hơi uống hết bát thuốc vào bụng, còn rất đáng yêu ợ lên một cái.
Giang Y Y sợ cô bé nôn ra, vội vã đưa cho cô bé cốc nước ấm.
Noãn Noãn lại một hơi uống gần hết cốc nước, lúc này cô bé mới lè lưỡi kêu ca: “Khó uống chết mất.”
Ba người lớn bị dáng vẻ đáng yêu này của cô bé chọc cười.
Giang Y Y cười xong liền hỏi: “Lúc nào thì bắt đầu châm cứu?”
“Đợi lát nữa, để thuốc ngấm đã.” Hoàng Tử Hiên nói xong lại đi vào phòng bếp.
Anh tìm cái cán bột rồi nghiền nát chỗ bã thuốc kia, để lát nữa châm cứu xong đắp lên mắt cho Noãn Noãn.
Sau khi làm xong tất cả, tính toán thuốc lúc này cũng đã phát huy tác dụng, Hoàng Tử Hiên liền lấy từ trong hộp ra kim châm đã chuẩn bị tốt.
Anh lại gần nói: “Noãn Noãn, chú sẽ châm cứu cho cháu, có sợ không?”
Noãn Noãn không nhìn thấy kim châm có hình dạng như nào, cô bé ngóc đầu lên yếu ớt hỏi: “Đau không ạ?”
“Sẽ hơi đau một tí, nhưng mà cũng chỉ như kiến cắn thôi, qua một lát là hết.” Hoàng Tử Hiên thật thà nói.
Trên khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn hiện lên sự e ngại.
Có lẽ cô bé chưa bị kiến cắn bao giờ, không biết sẽ đau như thế nào cho nên do dự một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Giống như lúc truyền nước vậy, lúc kim đâm vào sẽ hơi đau một chút.
Noãn Noãn của chúng ta không phải rất dũng cảm sao, đi tiêm lần nào cũng không khóc.” Bạch Phi Nhi chỉ đành đổi một ví dụ mà Noãn Noãn biết.
“Là như vậy sao, vậy con không sợ đâu.
Chú Hoàng, chú đâm đi.” Noãn Noãn lập tức hiểu mức độ đau mà Hoàng Tử Hiên nói là như thế nào, cô bé khảng khái nói.
Hoàng Tử Hiên thở dài một lúc, xem ra muốn dỗ trẻ con cũng phải cần có kinh nghiệm.
Bản thân mình cũng đã lớn tuổi vậy mà vẫn không làm được.
Noãn Noãn khép hai chân ngồi trên sô pha, nửa thân trên dựa vào thành ghế, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Hoàng Tử Hiên thấy cô bé như vậy thì cũng nhẹ nhõm hẳn.
Anh đứng trước cô bé, sau khi tiêu độc cho kim châm thì liền bắt đầu châm cứu.
Trước kia Hoàng Duệ đã từng dạy Hoàng Tử Hiên châm cứu như thế nào, từng cây kim phải đặt vào ***** ** nào.
Hoàng Tử Hiên cẩn thận nhớ kĩ từng ***** ** mà Hoàng Duệ nói, bắt đầu từ ***** ** đầu tiên, nhẹ nhàng xoắn kim châm.
Mi tâm Noãn Noãn khẽ cau lại, cô bé kiên cường không kêu lên.
Hoàng Tử Hiên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng liên tục xoắn thêm mấy cây kim.
Sau đó anh mới giảm tốc độ, chầm chậm xoắn mấy cây kim ở ***** ** xung quanh mắt Noãn Noãn.
Cứ như vậy khoảng chừng chục phút, Hoàng Tử Hiên mới dừng tay.
Lúc này, trên đầu Noãn Noãn đã bị đâm tận 19 cây kim, nhìn rất dọa người.
“Noãn…”
“Trước hết đừng nói chuyện với con bé.” Hoàng Tử Hiên nhìn về phía Giang Y Y lắc đầu, nói: “Cần phải để kim châm như vậy thêm nửa tiếng nữa.
Trong khoảng thời gian này con bé không được tùy tiện cử động, cũng không được tùy tiện nói chuyện.
Noãn Noãn, cố gắng kiên trì một chút, được không?”
Noãn Noãn kiên cường gật đầu, sau đó ngoan ngoãn dựa vào sô pha ngồi yên bất động.
Giang Y Y và Bạch Phi Nhi cũng không dám nói gì nữa.
Ba người lớn với sáu đôi mắt cùng nhìn chằm chằm vào kim châm trên đầu Noãn Noãn.
Bạch Phi Nhi trong lúc trầm mặc cũng nhìn sang Hoàng Tử Hiên mấy lần.
Cô lại bắt đầu nghi ngờ, Hoàng Tử Hiên thật sự không phải là vô danh sao? Cái mùi thuốc này, cái cách châm cứu này, tất cả đều giống y hệt vô danh.
Cô thật sự rất khó để không xem Hoàng Tử Hiên thành vô danh.
Hoàng Tử Hiên đương nhiên không biết được Bạch Phi Nhi đang nghĩ gì.
Anh nhìn một lúc, thấy không có vấn đề gì thì liền đi vào bếp, chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Giang Y Y có chút nhàm chán, cô lại lẽo đẽo đi theo Hoàng Tử Hiên vào trong.
“Cô cứ đi theo tôi làm gì, tôi còn có thể ăn trộm đồ nhà cô sao?” Hoàng Tử Hiên lườm Bạch Phi Nhi một cái.
Giang Y Y lắc đầu: “Này thì tôi không lo, nhà tôi chẳng có đồ gì giá trị cả.
Trộm mà có vào cũng thấy nản lòng.”
“Cô cũng tự mình biết mình đấy chứ.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Tôi không giống như người nào đó, sống chết không chịu thừa nhận mình là sắc lang.” Giang Y Y hừ một tiếng, nói.
Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ tốt bụng khuyên nhủ: “Cô gái, chuyện đã qua chúng ta hãy để nó qua đi.
Chúng ta cũng không thể cứ sống mãi trong quá khứ được.
Người phải nhìn về phía trước mới đúng chứ.”
“Anh đúng là vô sỉ.”
“Cũng không phải bây giờ cô mới biết.”
“Người đàn ông vô sỉ, cẩn thận không lấy được vợ đâu.”
“Nếu không lấy được ai thì lấy cô là được.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải lấy anh chứ.”
“Người phụ nữ độc mồm độc miệng với người đàn ông vô sỉ, không phải rất đẹp đôi sao.”
“Anh đi chết đi.”
Hai người cứ vô duyên vô cớ như vậy liền cãi nhau trong bếp.
Nghe thấy bọn họ lại đấu võ mồm, trên mặt Bạch Phi Nhi lộ ra chút khổ sở.
Trong lúc đấu võ mồm, Hoàng Tử Hiên liền đem bã thuốc gói kín lại, sau đó thấy thời gian cũng được rồi, anh mới cầm thuốc quay lại phòng khách, chuẩn bị rút kim cho Noãn Noãn.
Lúc này Noãn Noãn cũng đã buồn ngủ, đợi Hoàng Tử Hiên rút toàn bộ kim châm ra, cô bé ngáp một cái rồi nói: “Chú Hoàng ơi, cháu muốn đi ngủ.”
“Vậy cháu cứ nằm xuống ngủ đi.” Hoàng Tử Hiên vỗ xuống sô pha, ra hiệu cho cô bé nằm xuống.
Noãn Noãn buồn ngủ liền nằm thẳng xuống, qua một lúc liền ngủ mất.
“Đứa bé này…” Hoàng Tử Hiên thấy cô bé nói ngủ là ngủ, bất lực cười cười.
Sau đó anh lấy bã thuốc đã bọc kín đắp lên mắt cô bé, rồi lại dùng vải cố định lại, đảm bảo cho thuốc không dễ dàng rơi xuống xong thì mới nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ lại đến thay thuốc cho con bé.
Trong phòng bếp còn một bát thuốc nữa, đến tối nhớ uống.”
“Được, đến tối tôi sẽ đút cho con bé uống.” Bạch Phi Nhi ghi nhớ rồi đáp.
Hoàng Tử Hiên gật gật đầu, thấy cũng sắp đến giờ Lê Mỹ Gia tan làm, anh liền không chậm trễ nữa, vội vàng bế Noãn Noãn lên rồi hỏi: “Con bé ngủ phòng nào?”
Bạch Phi Nhi cũng vội vàng dẫn Hoàng Tử Hiên đến phòng của cô ấy và Noãn Noãn.
Hoàng Tử Hiên theo Bạch Phi Nhi vào phòng, anh đặt Noãn Noãn lên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho cô bé.
Sau đó anh liền tạm biệt Bạch Phi Nhi và Giang Y Y rồi rời đi..