Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ nghe Lê Mỹ Gia giải thích xong thì giật mình tỉnh ra, thì ra bữa tiệc đêm nay khác với những bữa tiệc do những người có tiền khác tổ chức.
Không hề có tính chất thương nghiệp gì, chỉ là bữa tiệc riêng tư của vài vị phu nhân thích nuôi thú cưng mà thôi.
Vốn Lê Mỹ Gia không có hứng thú gì với những bữa tiệc kiểu này, dù sao cô cũng không nuôi thú cưng.
Chỉ là lần trước khi Hoàng Tử Hiên dẫn cô đến trại nhận nuôi của Trương Tiểu Lệ, cô cũng để ý đến những bữa tiệc như thế này.
Sở dĩ Lê Mỹ Gia để Trương Tiểu Lệ dẫn theo cả Tiểu Ngu Ngốc tới đây cũng là vì một mục đích rất đơn giản, hi vọng Trương Tiểu Lệ có thể xây dựng mối quan hệ với các vị phu nhân.
Một bước đệm tốt như vậy có thể giúp cô ấy quảng cáo được trại thu dưỡng của mình với những người quyền quý, dù chỉ thu hút được một hai người có tiền giúp đỡ thì cũng giải quyết được nhiều vấn đề rồi.
“Lê Mỹ Gia, cô đối xử với tôi thật tốt.” Trương Tiểu Lệ hiểu được lòng tốt của Lê Mỹ Gia, cảm động ôm lấy tay cô nói.
Lê Mỹ Gia mỉm cười đáp: “Cô nhận nuôi nhiều con chó đáng thương như thế, tôi cũng muốn giúp đỡ một chút.”
Hoàng Tử Hiên đang lái xe cũng cười cười, đây là hình thức tư duy của Lê Mỹ Gia, cô không trực tiếp giúp đỡ Trương Tiểu Lệ, mà đưa cho cô ấy một cái cần câu, hi vọng có thể giới thiệu Trương Tiểu Lệ với mấy người có tiền thường xuyên nhận nuôi những trường hợp như thế.
Dù sao thì sức mạnh của nhiều người vẫn lớn hơn một cá nhân.
Đi được một lúc, ba người đã tới trung tâm thương mại.
Lê Mỹ Gia không bao giờ đi mua đồ mà không có mục đích, cô đi thẳng vào một cửa hàng thời trang, vô cùng quen thuộc mà chọn cho mình và Trương Tiểu Lệ hai bộ lễ phục, mặt khác cũng giúp Hoàng Tử Hiên chọn một bộ âu phục.
Hoàng Tử Hiên thay quần áo rất nhanh, đi vào thay xong là đi ra.
Ánh mắt của Lê Mỹ Gia vô cùng chuẩn xác, quần áo cô chọn anh mặc vừa như in, nhìn rất lịch sự.
“Cũng không tệ lắm, lấy bộ này đi.” Hoàng Tử Hiên đang soi gương chỉnh trang lại, trong gương lại xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, chính là Lê Mỹ Gia vừa thay xong lễ phục.
Cô chọn một bộ lễ phục màu lam nhạt, hình thức rất đơn giản, độ dài vừa tới mắt cá chân, vạt váy thiết kế hình đuôi cá.
Bộ váy này mặc trên người cao gầy như cô, đẹp không khác gì mỹ nhân ngư.
“Của cô cũng đẹp lắm.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, chỉ chỉ hai người bọn họ trong gương, nói: “Cô xem chúng ta mặc đồ trông giống cặp đôi nhỉ.”
Lê Mỹ Gia nhìn bộ âu phục màu xanh nhạt trên người Hoàng Tử Hiên, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Lẽ nào chúng ta không phải sao?”
Hoàng Tử Hiên sững sợ, bây giờ bọn họ đang là người yêu sao? Nếu nhìn từ góc độ kia, đúng là bọn họ đã phát sinh những hành động, tiếp xúc mà chỉ những đôi tình nhân mới có.
Nhưng những ngày sau đó, không ai trong hai người cố gắng định nghĩa mối quan hệ này.
Bây giờ Lê Mỹ Gia đột nhiên hỏi như vậy, anh lại không biết trả lời thế nào.
“Lê Mỹ Gia, tôi mặc cái này đẹp mắt không?” Giữa lúc hai người đều đang trầm mặc, Trương Tiểu Lệ đi từ phòng thay đồ ra.
Hai người ăn ý kết thúc đề tài vừa rồi, cùng nhau quay đầu nhìn Trương Tiểu Lệ.
Lúc này Trương Tiểu Lệ đang mặc một bộ lễ phục màu bột củ sen, bên ngoài trông hơi phức tạp hơn Lê Mỹ Gia một chút, nhưng lại không rườm rà, khiến người ta có cảm giác như tiên nữ giáng trần.
Tuy rằng bình thường Trương Tiểu Lệ mặc mấy bộ đồ chẳng liên quan chút nào đến khí chất tiên tử cả, nhưng mặc bộ lễ phục này rồi nhìn cũng có vẻ khí chất hơn.
“Đẹp lắm.”
Hai người xem kĩ xong đồng thời gật đầu khẳng định.
“Thật vậy ư? Tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm, như mặc đồ của người khác vậy.” Lần đầu tiên Trương Tiểu Lệ mặc lễ phục, khó tránh khỏi có chút không quen.
“Mặc một lúc là quen.” Lê Mỹ Gia cười cười, bảo nhân viên cửa hàng đóng gói ba bộ quần áo của bọn họ lại, sau đó đi về phía quầy thu ngân.
Trương Tiểu Lệ nhấc làn váy chạy theo: “Để tôi trả tiền đi, đêm nay hai người cũng là vì giúp tôi, tôi nên mua quần áo cho hai người mới phải.”
“Không…”
“Coi như cô còn có chút lương tâm.” Lê Mỹ Gia xen vào cắt ngang lời từ chối của Lê Mỹ Gia, lắc đầu với cô.
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng, xoay người chạy cồm cộp về phía phòng thử đồ để lấy túi.
“Ba bộ lễ phục này cũng phải trăm nghìn tệ.” Lê Mỹ Gia nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng với tiêu chuẩn của cô, chi phí một bộ đồ này ít nhất cũng phải ngang mức đó rồi chứ.”
Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái: “Cũng không phải bữa tiệc long trọng gì, không cần mặc đồ đắt như thế, chỉ cần lịch sự là đủ.
Hay là để tôi thanh toán đi? Tiểu Lệ có tiền không?”
Nếu như người khác hỏi mấy câu này, Hoàng Tử Hiên sẽ cho rằng bọn họ coi thường Trương Tiểu Lệ, nhưng Hoàng Tử Hiên biết Lê Mỹ Gia không có ý đó, cô ấy thật lòng không muốn Trương Tiểu Lệ phải tiêu tiền phung phí.
Dù sao thì mấy trăm nghìn tệ với Lê Mỹ Gia mà nói cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với Trương Tiểu Lệ thì đó là mấy tháng tiền lương.
Chẳng qua, trước khác nay khác, Trương Tiểu Lệ hiện tại là một cô gái có hơn ba trăm nghìn tệ gửi ngân hàng rồi.
Ít nhất cô ấy có thể bỏ ra được hai trăm nghìn tệ, đương nhiên quan trọng nhất là Hoàng Tử Hiên không muốn lòng tự trọng của Trương Tiểu Lệ bị tổn thương.
Anh nhìn ra, trước mặt Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt, Trương Tiểu Lệthirnh thoảng sẽ có cảm giác tự ti về mặt kinh tế.
“Đừng lo, cô quên rồi sao, cô ấy đã mua cổ phiếu của tập đoàn các cô mà, bây giờ có tiền lắm.” Hoàng Tử Hiên cho Lê Mỹ Gia một ánh mắt an tâm.
Lê Mỹ Gia cười khúc khích, không lo lắng tiếp nữa.
Trương Tiểu Lệ cũng nhanh chóng quay lại, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho thu ngân.
Lúc thanh toán, Lê Mỹ Gia cũng lấy ra thẻ thành viên VIP, nhận được ưu đãi tới tám mươi lăm phần trăm, cuối cùng lúc tính tiền còn chưa tới một trăm nghìn tệ.
Lúc nhận đồ xong, Hoàng Tử Hiên phụ trách cầm quần áo cũ của các cô, hai mỹ nữ xinh đẹp nắm tay đi ở phía trước, khiến không ít khách hàng đi trong trung tâm thương mại phải chăm chú nhìn họ, có vài người đàn ông còn ngoái lại nhìn nhiều một chút, chọc giận vợ của bọn họ.
Mà hai đầu sỏ gây ra tình trạng này cũng chưa phát hiện ra, cười cười nói nói đi ra ngoài.
“Bây giờ đi đâu đây?” Lên xe, Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Sơn trang Vân Đính, hôm nay bữa tiệc được một doanh nhân tổ chức ở đó.” Lê Mỹ Gia đáp lại.
Nửa tiếng sau, Hoàng Tử Hiên lái xe tới cửa sơn trang Vân Đính, Lê Mỹ Gia đưa thiệp mời ra, có lẽ vệ sĩ đứng ở cửa đã được dặn dò trước, xem thiệp mời xong thì mời bọn họ vào trong.
Sau khi đi vào, bọn họ tìm số nhà được in trên thiệp mời một hồi, cuối cùng mới thấy được nhà của doanh nhân Hồ Ngôn.
Không biết Hồ Ngôn này nhiều tiền đến mức nào, trong khuôn viên nhà có một loạt xe hạng sang đang đỗ, trong đó một nửa là người tới tham gia bữa tiệc, nửa còn lại là của chính ông ta.
Trương Tiểu Lệ nhìn hoa cả mắt, nhỏ giọng nói: “Vừa vào tới nhà bọn họ tôi đã ngửi thấy mùi tiền rồi.”
“Lỗ mũi của cô bị Tiểu Ngu Ngốc khai sáng rồi đấy.” Hoàng Tử Hiên giơ ngón cái với cô ấy.
Trương Tiểu Lệ bực mình lườm anh: “Bớt vòng vo mắng chửi người khác đi, cho là tôi nghe không hiểu sao.”
“Ai da, dạo này chỉ số thông minh tăng lên rồi à, có phải ngày nào cũng đều uống sữa hạt óc chó để bổ não không?” Hoàng Tử Hiên ngạc nhiên hỏi.
Trương Tiểu Lệ: “…”
Lê Mỹ Gia đứng giữa hai người bọn họ, cạn lời liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó dẫn cả hai đi vào biệt thự.
ba người vừa tới đã thấy trong phòng toàn người là người, nam có nữ có, chỉ là phụ nữ chiếm đa số.
Hơn nữa đại đa số đều là các phu nhân, nhưng vẫn có một số ít các cô gái trẻ tuổi.
Ba người vừa đi vào đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người, nguyên nhân ở chỗ Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều quá chói mắt, lấp lánh đến mức người ngoài nhìn vào sẽ tự động bỏ qua Hoàng Tử Hiên chỉ trông có vẻ ưa nhìn.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một người phụ nữ ăn mặc lịch sự quý phái tiến lên, cười bắt chuyện với Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia cũng lễ phép chào lại bà ấy: “Chào bà Hồ.”
“Hai vị này đều là bạn của giám đốc Lê đi.” Bà Hồ gật đầu, bắt chuyện với Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ.
“Chào bà Hồ.” Hai người cũng lễ phép chào hỏi.
Bà Hồ gật đầu, cuối cùng nhìn Tiểu Ngu Ngốc trong lòng Trương Tiểu Lệ, khách khí khen một câu: “Thú cưng của cô trông thật đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Trương Tiểu Lệ lễ phép nói lời cảm ơn.
Bà Hồ mời bọn họ vào, nói: “Mọi người sắp tới đông đủ rồi, chờ đến lúc đó chúng ta sẽ ra vườn hoa đằng sau, ngoài đó không gian rộng hơn một chút, có thể để cho đám cún cưng này đùa giỡn với nhau.”
Đương nhiên là ba người làm khách nghe lời chủ, tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, chờ người đến đông đủ sẽ ra vườn hoa đằng sau.
Ước chừng mấy phút sau, vị khách cuối cùng đã đến, bà Hồ bèn dẫn mọi người ra vườn hoa đằng sau.
Đến vườn hoa rồi mọi người mới phát hiện, bà Hồ quả thực đã quá khiêm tốn khi nói không gian lớn hơn một chút rồi, đây đâu phải lớn hơn một chút, quả thực chẳng khác gì một thảo nguyên cả.
Hơn nữa vì để phù hợp với bầu không khí của bữa tiệc mà được trang trí vô cùng đẹp.
“Nhà bọn họ thật sự rất có tiền.” Lần đầu tiên Trương Tiểu Lệ nhìn thấy vườn hoa sau nhà lớn như thế này, hơi khiếp sợ nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu: “Bởi vì bà Hồ thích nuôi chó, nên ông chủ Hồ đã mua luôn hai căn biệt thự cạnh nhau, sau đó ghép lại với nhau nên mới có không gian lớn thế này.”.