Hoàng Tử Hiên nói: “Đúng là người còn không bằng chó, bốn nhân tài như chúng ta lại chỉ được ở trong cái biệt thự có chút xíu.”
Trương Tiểu Lệ gật đầu phụ họa: “So với trung tâm nhận nuôi của tôi còn lớn hơn gấp đôi.
Thế giới của người có tiền đám nhà nghèo chúng ta không thể hiểu được.”
Nghe hai người họ than nghèo bên tai, Lê Mỹ Gia chỉ cho mỗi người cái liếc mắt.
Hai người cười ngượng, trăm miệng một lời: “Đâu có nói cô.”
Lê Mỹ Gia không nói gì vì bà Hồ đã bắt đầu nói.
Trước tiên bà hàn huyên với mọi người một chút, rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.
Mọi người có thể thả chó của mình ra để tụi nó và đám bạn chơi đùa trong vườn hoa.
Để mọi người yên tâm thì bốn phía đều có người hầu và camera giám sát, không lo chạy mất.
Những người ở đây đương nhiên cũng không lo vấn đề lạc mất, các cô thường xuyên tổ chức tiệc spa như này.
Bà Hồ vừa nói xong, các cô liền nhao nhao bế chó ra chơi.
Bà Hồ cũng bảo người giúp việc thả bốn con chó bà nuôi ra.
“Cô cũng để Tiểu Ngu Ngốc xuống đi.
Trao đổi kinh nghiệm nuôi chó với mấy người đó nhiều chút, san sẻ thú vui như thế mới có thể tìm được chủ đề chung.” Lê Mỹ Gia nói với Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ gật đầu, đặt Tiểu Ngu Ngốc xuống.
Tiểu Ngu Ngốc đã sớm không chờ được muốn chạy đi chơi với mấy bạn chó, bộ dáng xum xoe vọt vào bầy chó, Trương Tiểu Lệ nhanh chóng đuổi theo.
“Bận rộn cả ngày rồi có mệt không, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, trốn đi ăn chút gì nhé.” Hoàng Tử Hiên kéo Lê Mỹ Gia tới một góc nhỏ ngồi xuống, tri kỷ đi lấy chút thức ăn cho Lê Mỹ Gia.
Một lát sau Hoàng Tử Hiên bưng một khay đồ ăn về, Lê Mỹ Gia chống cằm không có vẻ gì là muốn ăn: “Trông còn chả ngon bằng anh làm.”
“Cô so với cơm tôi nấu thì trông dở là phải rồi.” Hoàng Tử Hiên rất không khiêm tốn nói.
Cứ tưởng Lê Mỹ Gia sẽ mắng anh không biết xấu hổ, kết quả cô lại gật đầu: “Ừm, dù sao tôi cũng chưa ăn.”
Hoàng Tử Hiên ngoài ý muốn đặt tay lên trán cô, nói thầm: “Không sốt, sao đột nhiên lại khen tôi vậy.”
“Anh không thích tôi khen anh?” Lê Mỹ Gia hỏi anh.
“Không phải, chỉ là không quen thôi.
Tôi vẫn quen cô mắng tôi không biết xấu hổ hơn.” Hoàng Tử Hiên ti tiện nói.
Lê Mỹ Gia: “…”
“Hì hì, ăn đi, ăn một chút để lót dạ, về tôi nấu bữa khuya cho.” Hoàng Tử Hiên đưa cho cô một miếng bánh ngọt, dụ dỗ.
“Anh đừng hòng lừa tôi đấy nhé.”
“Tôi đã lừa cô bao giờ chưa?”
“Hình như chưa, sau này cũng không được lừa tôi.” Lê Mỹ Gia đột nhiên làm nũng như đứa trẻ.
Hoàng Tử Hiên tốt tính gật đầu: “Được, hiện tại và mai sau cũng sẽ không lừa gạt cô, ăn nhanh đi.”
Lúc này Lê Mỹ Gia mới hài lòng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cầm thìa bắt đầu ăn.
Nhìn cô ăn, khóe miệng Hoàng Tử Hiên lộ ra nụ cười cưng chiều.
Lê Mỹ Gia ở trước mặt người khác luôn là bộ dáng lạnh như băng, thậm chí đến nửa câu cũng không muốn nói.
Nhưng ở trước mặt mình, có đôi khi lại như một cô bé nhỏ không có một chút cảm giác an toàn.
Chỉ sau khi mình đảm bào với cô thì cô mới có thể an tâm.
Có lẽ cái này có quan hệ với cái chết của mẹ cô, nhỏ như vậy mà chưa có mẹ, còn phải đối mặt với các loại thủ đoạn của bà mẹ kế, không có cảm giác an toàn cũng rất bình thường.
Nghĩ tới đây, Hoàng Tử Hiên nhớ đến lần tao ngộ với mẹ đẻ của cô, không khỏi âm thầm thề nhất định không thể để cho Lê Mỹ Gia biết những chuyện kia.
Tuổi của Tiểu Ngu Ngốc còn nhỏ, cực kỳ nghịch ngợm, lại còn là chó cái nên rất được đám chó đực hoan nghênh, có không ít con chó đực bu xung quanh Tiểu Ngu Ngốc để giao lưu.
Mới đầu Trương Tiểu Lệ còn cảm thấy hào hứng, đang muốn trao đổi với những chủ nhân của mấy con chó này.
Mấy tiểu thư phu nhân kia lại mặt lạnh tránh đi, còn gọi thú cưng của mình đi theo.
“Chúng ta không thèm chơi với mấy con chó quê mùa, hạ thấp giá trị.”
“Đúng đấy, sao lại có người nuôi chó ta nhỉ, không phải chó ta chỉ chuyên để lấy thịt thôi sao?”
“Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, người ta thích nuôi chó ta, chúng ta đâu thể làm gì được.”
“Bà Ngô tổ chức tiệc nhiều đợt rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mang chó ta đến đấy.”
“…”
Mấy phu nhân tiểu thư mắt cao hơn đầu không thèm kiêng kỵ việc Trương Tiểu Lệ vẫn đang ở đây mà bàn tán, thậm chí trong lúc nghị luận còn ném cho Trương Tiểu Lệ ánh mắt khinh thường.
Trương Tiểu Lệ nắm chặt nắm tay, cô rất muốn đi lên lý luận với họ một phen, bác bỏ sự kỳ thị của họ về chó ta.
Nhưng cô lại nghĩ tới Lê Mỹ Gia, tối nay Lê Mỹ Gia cố ý mang cô đến tham gia bữa tiệc, muốn giúp cô tạo mối quan hệ.
Nếu cô cãi nhau ở đây, thứ bị ném không phải thể diện của mình mà lại thể diện của Lê Mỹ Gia.
Vì Lê Mỹ Gia, cô phải nhịn.
Cùng lắm thì coi như bị điếc, không nghe thấy gì cả.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tiểu Lệ hít vào một hơi thật sâu, định gọi Tiểu Ngu Ngốc về, sau đó tìm bọn Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên, yên lặng đợi tan tiệc rồi rời đi.
“Tiểu Ngu Ngốc, quay về.” Nghĩ như vậy, miệng đã hô lên.
Nhưng có vẻ do Tiểu Ngu Ngốc bị nhốt trong nhà đến nghẹn rồi.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy đồng bạn nên chỉ muốn chạy đi chơi với chúng nó.
Giữa đám chó không tồn tại khái niệm cao quý đê tiện, mấy con chó giống quý kia cũng muốn chơi với Tiểu Ngu Ngốc.
Nên là kể cả Trương Tiểu Lệ hay mấy phu nhân tiểu thư kia đều không thể khống chế thú cưng nhà mình.
Mấy con chó nhỏ đuổi theo đùa giỡn với Tiểu Ngu Ngốc, Tiểu Ngu Ngốc chạy quanh một tiểu thư nhà giàu đang đi dạo, tiểu thư nhà giàu kia nhìn thấy phiền, đá một cước vào Tiểu Ngu Ngốc: “Cút đi, con chó vừa hôi vừa bẩn.”
Tiểu Ngu Ngốc chỉ nặng có năm, sáu cân, hình thể cũng rất nhỏ, bị cô tiểu thư này đá bay ra ngoài.
Đau đớn kêu rên, rơi xuống đất lăn lộn vài vòng mới dừng lại được.
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng được, vội vàng chạy lại chỗ Tiểu Ngu Ngốc, khẩn trương ôm nó kiểm tra, nó vừa mới làm phẫu thuật không lâu, sao mà chịu được lực của cú đá này.
“Tiểu Ngu Ngốc, Tiểu Ngu Ngốc.” Trương Tiểu Lệ gọi Tiểu Ngu Ngốc vài tiếng, nhưng Tiểu Ngu Ngốc lại nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Cơn tức giận của Trương Tiểu Lệ bùng lên, ôm Tiểu Ngu Ngốc bước lại cô tiểu thư nhà giàu kia.
Cô tiểu thư nhà giàu cũng không áy náy vì đá Tiểu Ngu Ngốc, cô ta bình tĩnh nhìn Trương Tiểu Lệ đi tới, không để Trương Tiểu Lệ tính sổ với cô ta, cô ta đã nói trước: “Ai bảo cô để con chó quê mùa đấy lại gần chỗ tôi, nhìn mà phiền.”
“Cô nói lại lần nữa xem!” Trong đôi mắt của Trương Tiểu Lệ tràn đầy lửa giận.
“Làm sao, cô dám làm gì tôi chắc.
Cũng không nhìn thân phận của bản thân đi, nuôi có con chó rách mà làm như bảo bối không bằng.
Giống chó ta như vậy, nơi đến duy nhất của nó là bàn cơm mùa đông hàng năm nhà chúng tôi…”
Chát!
Cô tiểu thư nhà giàu này chưa nói xong, Trương Tiểu Lệ đã giơ tay tát cô ta một cái.
Trương Tiểu Lệ vốn là người có võ, cái tát này hạ xuống đánh cô tiểu thư xoay một vòng tại chỗ, sau đó ngã phịch xuống đất.
“A…” Ngay sau đó toàn trường nghe thấy tiếng thét chói tai của cô tiểu thư nhà giàu.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết như heo bị làm thịt, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Bọn họ không hiểu nhìn cô gái ngã trên mặt đất, nghĩ thầm không phải chỉ là ngã thôi à, có cần kêu thành như thế không.
“Tiểu thư Vương, cô không sao chứ.” Người hầu nhà họ Ngô đứng gần nhất vội vàng tiến lại gần đỡ cô ta.
Tiểu thư nhà giàu đẩy người hầu ra, cũng bỏ cái tay đang che má xuống.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy má của cô ta đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ôi trời, cú ngã này không nhẹ chút nào, nửa gương mặt đều sưng lên, bảo sao kêu thảm như thế.
Nhưng mà duy chỉ có những ai thấy Trương Tiểu Lệ tát cô ta mới biết rõ, mặt mũi như kia không phải do ngã mà là do một cái tát.
Phải thô bạo thế nào mới có thể đánh thành cái dạng này, sưng hệt như quả trứng gà vậy.
“Mày, cái con dã man nhà mày.
Mày giống hệt con chó của mày, đều là một lũ dã man quê mùa.
Chỉ có cái loại con gái suốt ngày cắm mặt làm việc như mày mới không có giáo dục, dám ra tay đánh người.” Tiểu thư nhà giàu tức phát khóc, chỉ vào Trương Tiểu Lệ tức giận mắng.
“Mắng xong chưa?” Đối mặt với câu làm nhục của cô ta, Trương Tiểu Lệ bình tĩnh hỏi, sau đó chậm rãi giơ tay lên: “Hôm nay cô chửi một câu tôi sẽ tát cô một cái, dân nhà quê chúng tôi chẳng có gì, chỉ có sức lực là lớn.”
Tiểu thư nhà giàu bị dọa biến sắc: “Mày dám!”
Trương Tiểu Lệ không thèm nhiều lời, vung mạnh tay tới.
“Dừng tay!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một âm thanh ngay lập tức ngăn lại.
Trương Tiểu Lệ không thèm nhìn người ngăn mình là ai, càng sẽ không nghe người này nói, bàn tay cô thuận theo quỹ đạo vốn có, vững vàng quất lên bên mặt còn lại của tiểu thư nhà giàu.
Chát!
Tiếng tát vang lên vang dội, khiến tất cả mọi người ở đây lặng im.
Các cô đang không hiểu đứa ngu ngốc là Trương Tiểu Lệ mọc từ đâu ra, dám gây chuyện đánh nhau ở bữa tiệc của bà Ngô thì thôi, ngay cả đến bà Ngô tự mình ngăn cản, cô cũng không thèm cho bà mặt mũi.
“Cái tay này tát một cái, nghe đến mà đau!”
Khi tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, một giọng nói đột ngột vang lên.
Ánh mắt mọi người cùng dời về phía âm thanh phát ra, sau đó thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, các cô chỉ biết anh đứng bên cạnh Lê Mỹ Gia chứ chưa gặp ở bất kỳ bữa tiệc nào khác.
Lại thêm một tên ngu ngốc khác!
Đây là suy nghĩ của những người sau khi dò xét Hoàng Tử Hiên, tất cả đều nhận xét như thế..