“Cô nhìn chúng tôi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô hoài nghi là chúng tôi hạ độc cho nó?” Cô tiểu thư nhà giàu lúc trước bị Trương Tiểu Lệ đánh kia căm giận chất vấn.
Lê Mỹ Gia cười lạnh nói: “Tôi không có ý này, cô cứ giải thích gấp gáp như vậy, là chột dạ à?”
“Ai chốt dạ, chúng tôi mới sẽ không làm cái chuyện hạ đẳng này.” Cô tiểu thư nhà giàu hổn hển nói.
Lê Mỹ Gia à một tiếng, không nói gì nữa.
Trương Tiểu Lệ kéo tay cô, nói: “Mỹ Gia, đừng nói nữa.
Chúng ta đi thôi, ở đây thêm một giây nào nữa, tôi cũng cảm thấy ghê tởm muốn ói.”
Lê Mỹ Gia gật đầu, ba người lập tức vọt đi.
“Only, Only, Only mày làm sao vậy?”
“A, Chocolate, con đừng dọa mẹ.”
“Đại Bạch của tôi, Đại Bạch của tôi cũng té xỉu rồi.”
“Chó nhà tôi cũng hôn mê rồi.”
“Trời ạ, đây là có chuyện gì, sao chó nhà tôi cũng hôn mê rồi?”
“…”
Ba người bên này vừa mới đi được hai ba bước, bên trong hội trường liên tiếp vang lên tiếng kêu hoảng loạn.
Lập tức thấy đám phu nhân tiểu thư vốn đang bình tĩnh cũng không chú ý đến dáng vẻ gì nữa, ôm chó nhà mình vừa gọi vừa la.
“Bà chủ, bà chủ, không hay rồi.
Ala chúng nó cũng té xỉu rồi.” Lúc này người giúp việc của nhà họ Hồ cũng chạy tới thông báo.
“Cái gì!” Bà chủ Hồ biến sắc, xách cái váy lên lập tức chạy tới chỗ con chó yêu quý của mình.
Ba người Hoàng Tử Hiên theo bà chủ Hồ chạy vào trong nhìn lại, nhưng thấy bốn con cún cưng của mình, hai lớn hai nhỏ đã ngã xuống đất hết.
Bà Hồ chạy tới, lo lắng ôm lấy một con nhỏ, vừa kêu vừa sờ, nhưng con chó này lại không có một chút phản ứng gì.
“Đây là… Đều trúng độc rồi ư?” Lê Mỹ Gia bị chuyện hỗn loạn đột nhiên phát sinh này làm cho ngớ người ra.
“Hẳn là vậy rồi.” Hoàng Tử Hiên chạm vào đầu.
Trương Tiểu Lệ liền nở nụ cười: “Ha ha, hóa ra không chỉ có mỗi Tiểu Ngu Ngốc trúng độc nhỉ, chỉ là nó phát tác khá nhanh mà thôi.”
“Một con chó trúng độc thì có thể chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nhiều con chó trúng độc tập thể như vậy thì chính là âm mưu rồi.” Lê Mỹ Gia nhạy bén nói, còn nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu tán thành: “Ừ, đây chắc chắn không phải là ngoài ý muốn.”
Được Lê Mỹ Gia nhắc nhở như vậy, Trương Tiểu Lệ cũng phản ứng lại mà nhận ra.
Cô ấy suy nghĩ một lúc, hỏi: “Có thể là ai hạ độc chứ? Người đó có thâm cừu đại hận gì với mấy con chó này?”
“Vậy thì cũng không biết.” Hoàng Tử Hiên cười nói: “Dù sao cũng không có liên quan gì đến chúng ta, đi thôi.”
“Dẫu sao Tiểu Ngu Ngốc cũng không có chuyện gì rồi, ai hạ độc cũng không quan tâm.” Lê Mỹ Gia cũng đồng ý với lời của Hoàng Tử Hiên.
Vì vậy ba người không có ý định sẽ ở lại nửa, nhấc chân bỏ đi.
“Tổng giám đốc Lê, xin đợi một lát.” Mới vừa nhấc chân, lại có âm thanh vang lên chặn bước chân của ba người bọn họ lại.
Lê Mỹ Gia không cần quay đầu lại cũng biết người gọi cô là bà Hồ, cô lập tức cười một cái với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng quay sang cười đầy ẩn ý sâu xa với cô, sau đó hai người mới cùng nhau xoay người, nhìn bà Hồ đang bước nhanh về phía bọn họ.
Trương Tiểu Lệ thấy bọn họ dừng lại, cũng dừng lại xoay người, nhìn thấy bà Hồ.
Bà Hồ bước hai ba bước là đến trước mặt bọn họ, lời nói thành khẩn: “Tổng giám đốc Lê, còn có vị tiên sinh này.
Nhìn nhiều sinh mạng như vậy, có thể cho tôi biết giữa chúng nó đã bị trúng độc gì hay không?”
“Không biết.” Hoàng Tử Hiên lạnh nhạt lắc đầu.
Sắc mặt bà Hồ xấu hổ, không biết nên cầu xin bọn họ tha thứ như thế nào.
“Tổng giám đốc Lê, cầu xin cô cứu chó của tôi đi.
Tôi đã nuôi nó ba năm rồi, nó giống như là con của tôi vậy, tôi không thể mất đi nó được.” Một phu nhân cũng ôm chó nhà mình chạy tới cầu xin.
“Chàng trai này, cũng cứu chó của tôi đi.
Tôi cũng không thể không có nó được.” Một phu nhân khác cũng ôm chó tới cầu xin.
Có một thì sẽ có hai, các phu nhân tiểu thư phía sau đều nhao nhao ôm chó chạy tới, Lúc này, bọn họ đã sớm quên mất thái độ lạnh lùng ban nãy của mình, chỉ muốn Hoàng Tử Hiên có thể ra tay cứu giúp.
“Không phải là một con danh khuyển ư, mọi người có tiền như vậy, chết rồi thì mua một con nữa là được.” Hoàng Tử Hiên cũng không đồng cảm với bọn họ, chỉ vô cùng lạnh nhạt mà nói một câu.
Không phải là anh thấy chết không cứu, mà là thái độ lúc trước của mấy người này quá tệ.
Ỷ vào mình có tiền liền ức hiếp người khác, cho rằng chó nhà mình quý giá hơn chó người khác.
Bây giờ Hoàng Tử Hiên liền muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị mất đi con chó yêu thích.
Sao bọn họ lại có thể không hiểu ý của Hoàng Tử Hiên, một đám bị Hoàng Tử Hiên nói đến mặt đỏ tía tai.
Đây thật đúng là một cái tát vào mặt trắng trợn.
Vừa rồi bọn họ vênh váo tự đắc, bây giờ họ còn ỉu xìu hơn so với cà tím bị sương muối.
Hiện tại bọn họ đều hối hận không kịp, nếu như ban nãy thái độ với ba người tốt hơn một chút, hoặc là trợ giúp ba người một chút thì bây giờ đã không rơi vào hoàn cảnh như thế này rồi..