Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Kim Kỵ Dung cũng biết anh sẽ đến tìm bọn họ vì chuyện này nên vẫn chưa trở về.

Nghe vậy liền nói: “Lúc nãy chúng tôi còn đang thương lượng về chuyện này đây.”
“Thế thương lượng ra kết quả gì rồi?” Hoàng Tử Hiên đi tới đối diện họ rồi ngồi xuống hỏi.
“Chẳng có kết quả gì cả.” Tập thể năm người lắc đầu, nếu có kết quả, bọn họ đã không ngồi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Thiếu chủ, cậu có ý tưởng gì không?” Kim Kỵ Dung hỏi.
Trên đường tới đây, Hoàng Tử Hiên đã cẩn thận suy nghĩ về chuyện này, nghe Kim Kỵ Dung hỏi, anh nói: “Ngày mai các cậu đi điều tra về thân phận của số 23 đó, tìm địa chỉ của anh ta xem.

Chúng ta hãy thử liên lạc với anh ta trước, nếu anh ta đồng ý bán thì giá cả tùy anh ta.”
“Thiếu chủ, tôi cảm thấy dù chúng ta có tìm được anh ta, chưa chắc là anh ta đã đồng ý bán cho chúng ta.

Thứ nhất là do anh ta không thiếu tiền, thứ hai, Tử Kim Đằng có lẽ cũng rất quan trọng với anh ta, không thì anh ta đã không tranh nhau mãi với chúng ta ở buổi đấu giá.” Lữ Dương nói.
Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện cậu nói, tuy nhiên cũng chỉ là nếu, cứ tìm anh ta rồi thử chút đi.

Nếu không được thì chỉ có thể dùng cách mạnh tay.”
“Mạnh tay?” Hình Thiên nghi ngờ nói: “Đi trộm à?”
“Đúng, chính là đi trộm.

Dù có phải dùng cách gì thì cũng phát lấy được Tử Kim Đằng.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.
Năm người gật đầu đồng ý: “Chúng tôi nghe Thiếu chủ.”
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, sau đó không có ý tốt cười một cái: “Chuyện chính đã nói xong nhưng tôi vẫn còn một việc phải nói cho các cậu.”

“Chuyện gì?” Năm người bị nụ cười của Hoàng Tử Hiên dọa sợ trong lòng, cảnh giác hỏi.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng: “Chị tôi muốn tới Long Thành.”
Mẹ!
Băng Khối là người đầu tiên đứng dậy, sau khi ném lại một câu ‘Ngày mai tôi sẽ về Uy Hải’, anh ta lập tức chạy lên lầu cứ như vội vàng thu dọn đồ đạc chạy nạn.
Bốn người kia thì bình tĩnh hơn được một chút, tuy nhiên trên mặt ai cũng đầy vẻ khổ sở, Kim Kỵ Dung căng thẳng hỏi: “Thế… Ngày nào tới?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết thì cậu nói làm gì, suýt chút nữa là sợ đến nỗi són đái ra quần rồi.” Hình Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng rằng Hoàng Tiểu Tô sẽ đến vào ngày mai.
“Cậu cũng đừng vui vội, với tính cách của cô cả, nếu cô ấy đã nói là sẽ tới thì có khi tối nay sẽ xuất hiện trong phòng cậu đấy.” Thiệu Dương đau khổ nhắc nhở.
Hình Thiên sợ đến nỗi mặt liền biến sắc: “Vậy tối nay tôi phải ngủ với cậu, có chết thì mọi người cùng chết.”
Nhìn bọn họ còn sợ Hoàng Tiểu Tô hơn cả mình, rốt cuộc trong lòng Hoàng Tử Hiên cũng thấy cân bằng, có thêm mấy người bọn họ, dù Hoàng Tiểu Tô có tới thì cũng sẽ không chỉ bắt nạt một mình anh.

Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau còn chưa sáng, Hoàng Tử Hiên đã bị đánh thức bởi một tràng tiếng chuông điện thoại.

Người gọi đến là Trương Tiểu Lệ, giọng của cô rất vội vàng, nói rằng một con chó già mà bọn họ nhận nuôi đang hấp hối, hy vọng Hoàng Tử Hiên có thể đi với cô, xem xem họ còn cơ hội để cứu sống nó không.
Hoàng Tử Hiên lập tức bừng tỉnh, hỏi vị trí hiện tại của Trương Tiểu Lệ rồi cúp điện thoại, anh nhanh chóng thức dậy mặc quần áo, cầm chìa khóa lái xe ra ngoài.

Lái đến đoạn đường Trương Tiểu Lệ vẫn thường trực, Trương Tiểu Lệ đã đổi sang thường phục, hai người lập tức lái xe đến trại nuôi dưỡng.
Trên đường đi, Trương Tiểu Lệ cũng nói cho Hoàng Tử Hiên biết về tình huống của con chó già kia, đó là một con chó được cứu ra từ lần trước.

Có lẽ do lớn tuổi, lại không có chủ nhân đến nhận về, Trương Tiểu Lệ mới nuôi nó trong trại nuôi dưỡng.
Mấy ngày nay, dì Thôi đã thấy nó không được bình thường cho lắm nên liên tục chú ý, lúc nãy cũng là bà ấy gọi điện cho Trương Tiểu Lệ, đoán chừng là không quá ổn nên mới bảo Trương Tiểu Lệ đến gặp lần cuối.

Hoàng Tử Hiên dùng chưa tới nửa tiếng đã lái xe đến trại nuôi dưỡng, xuống xe, hai người vội vàng đi vào phòng dì Thôi.

Đèn trong phòng dì Thôi sáng bừng, thấy bọn họ tới, bà ấy vội vàng chỉ vào ổ chó bên cạnh rồi nói: “Hai người nhìn nó lần cuối đi.”
Vẻ mặt Trương Tiểu Lệ khổ sở bế con chó già đang kéo dài hơi tàn, mặc dù mới nuôi chưa tới nửa tháng nhưng Trương Tiểu Lệ trời sinh tốt bụng, cô không nhịn được rơi nước mắt.
“Hoàng Tử Hiên, nó còn cứu được không?” Trương Tiểu Lệ khổ sở hỏi Hoàng Tử Hiên.
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới đi sang nhìn con chó già, nó ít nhất phải hơn mười tuổi, tính ra thì đã coi như là trường thọ trong loài chó.

Nếu như là bị bệnh thì còn có thể cứu sống được nhưng nó chết là do già, ai cũng không cứu được.
“Sinh lão bệnh tử thôi, chuyện bình thường ở loài người, cũng là chuyện bình thường ở loài chó.

Đừng đau lòng quá.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu, vỗ vào mu bàn tay Trương Tiểu Lệ an ủi.
Trương Tiểu Lệ biết Hoàng Tử Hiên nói như vậy là đã hết đường cứu, cô không khỏi cảm thấy khó chịu hơn.
Bàn tay Hoàng Tử Hiên dời khỏi mu bàn tay Trương Tiểu Lệ, anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của con chó già, muốn tiễn đưa nó đoạn đường cuối cùng.

Thế nhưng khi tay anh vuốt qua dạ dày nó, anh bỗng cảm thấy có một chỗ gì đó đang nhô ra.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên khựng lại, anh lập tức hỏi dì Thôi: “Trước kia nó có phản ứng gì khác thường không?”
“Phản ứng khác thường?” Dì Thôi suy nghĩ một chút, nhớ lại rồi nói: “Hình như cũng chẳng có gì khác thường, nó lớn tuổi, không thích đi lại, cả ngày lẫn đêm chỉ nằm trong ổ chó.

Có lúc vào buổi tối nó sẽ thầm thì một lát giống như người ta thầm thì trước khi lâm chung ấy.”
“Thế ăn uống thì thế nào?” Hoàng Tử Hiên lại hỏi.
Dì Thôi lắc đầu: “Ăn uống rất kém, mấy chiếc răng lớn của nó đều đã rụng cả rồi, bình thường chỉ có thể ăn thứ gì mềm một chút nhưng vẫn không ăn được quá nhiều.


Duy chỉ có nó rất thích uống nước, mỗi ngày đều uống một chậu lớn.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì trầm mặc.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Trương Tiểu Lệ nghi ngờ hỏi.
Hoàng Tử Hiên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật: “Tôi nghi là trong bụng nó có bảo bối.”
Trương Tiểu Lệ và dì Thôi đồng thời trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Hoàng Tử Hiên.
“Ý của anh là nó vô tình ăn phải bảo bối đắt tiền gì sao?” Trương Tiểu Lệ hỏi.
“Không phải, bảo bối mà tôi nói không phải là bảo bối mà cô nghĩ, đó là đồ quý tự sinh ra trong bụng nó.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
Dì Thôi nghe không hiểu nói: “Đồ quý gì? Hoàng Tử Hiên, cháu nói thẳng đi.

Chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Hai người đã nghe đến Cẩu Bảo chưa? Cũng chính là Cẩu Hoàng đó.”
Lời này vừa dứt, Trương Tiểu Lệ và dì Thôi lại ngây ngẩn một phen.

Tất nhiên là hai người đều đã nghe qua, dù sao tiếp xúc với chó trong thời gian dài, hai người cũng đã nghe về rất nhiều chứng bệnh của chó, nghe nhiều riết quen.

Đối với chó, thứ Cẩu Bảo ở trong bụng ấy là một món trí mạng nhưng đối với người, đó lại là một bảo bối cứu mạng.
“Cháu nói là trong bụng của con chó này có Cẩu Bảo sao?” Dì Thôi không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “80% là có, dựa theo những gì mà dì vừa mới miêu tả, biểu hiện thường ngày của nó có thể được kết luận là triệu chứng của việc dạ dày kết sỏi.

Lúc nãy cháu sờ bụng nó cũng có dấu hiệu nhô ra, lúc này mới có suy đoán.”
Nghe vậy, Trương Tiểu Lệ vội vàng đặt tay lên bụng con chó rồi cẩn thận sờ một lát, phát hiện đúng là một chỗ nhô ra, nó vừa tròn lại vừa cứng.

Bị lông chó che mất nên dùng mắt thường sẽ không dễ dàng để ý.
“Vậy có phải do dạ dày kết sỏi nên mới chết không? Thế chúng ta lấy sỏi ra thì còn có thể cứu được nó không?” Trương Tiểu Lệ vội vàng hỏi.

“Việc này chỉ là một trong những nguyên nhân làm tăng tốc độ tử vong chứ không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Nguyên nhân chính khiến nó chết vẫn là do tuổi thọ, hiểu không?” Hoàng Tử Hiên nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Trương Tiểu Lệ lộ ra sự thất vọng, cô ngượng ngùng à một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu an ủi con chó già sắp tử vong.
Hoàng Tử Hiên và dì Thôi cũng không nói gì nữa, ba người lẳng lặng ở bên chăm sóc chú chó già.

Khi sắc trời bên ngoài đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, lúc chiếu lên người con chó gió, rốt cuộc nó nhắm hai mắt lại, kết thúc một cuộc đời của mình.
Nước mắt Trương Tiểu Lệ rơi xuống tí tách, trông cứ như trong suốt dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
“Đừng quá đau lòng.” Hoàng Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Lệ, lát sau mới lên tiếng: “Nói với cô một chuyện, cô vẫn còn nhớ Hồ Ngôn Thương có bệnh kín chứ?”
“Nhớ, làm sao?” Trương Tiểu Lệ lau nước mắt rồi gật đầu.
“Bệnh kín của ông ấy không phải là không thể trị, chẳng qua là thiếu một phương thuốc quan trọng, đó chính là Cẩu Bảo này đây.

Tối hôm qua tôi và Mỹ Gia tham gia một buổi đấu giá chính là để mua Cẩu Bảo giúp ông ta, chỉ là không thành công…”
“Tôi biết rồi, anh muốn lấy Cẩu Bảo từ trong dạ dày con chó già này để chữa bệnh kín cho Hồ Ngôn Thương đúng không?” Trương Tiểu Lệ nghe được một nửa thì đã biết ý định của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Tôi biết bây giờ nói chuyện này là rất tàn nhẫn với cô.

Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ lấy, không đồng ý thì cứ mai táng con chó già này như bình thường thôi.”
Trương Tiểu Lệ tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Tử Hiên: “Lúc nào anh cũng dối trá như vậy hết, anh biết rõ là tôi sẽ không từ chối, thế mà còn bày đặt nói mấy lời chính nhân quân tử như vậy sao.”
“Ặc…” Hoàng Tử Hiên lúng túng sờ mũi.
Dì Thôi vội vàng giải vây giúp Hoàng Tử Hiên: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, đây là chuyện tốt thôi mà.

Cũng coi như chúng ta đang tích thiện thay chú chó già ấy, hy vọng vào kiếp sau, nó có thể đầu thai làm người, cả đời không lo.”
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng rồi đưa con chó trong ngực cho Hoàng Tử Hiên: “Anh cầm lấy đi, đừng để tôi thấy cảnh đó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận