Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Vừa nhận được điện thoại của Kim Kỵ Dung, bốn người Hình Thiên đã lập tức chạy tới, Kim Kỵ Dung không nói rõ chuyện gì trong điện thoại nên bốn người đều tưởng rằng có chuyện gì lớn đã xảy ra, kết quả lúc vội vã chạy tới thì lại thấy hai người bọn họ đang nhàn nhã uống trà, bốn người không khỏi trợn tròn mắt.
Kim Kỵ Dung chỉ vào Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ bảo tôi gọi các cậu tới đó.”
Bốn người ngồi vây quanh bàn trà, Hình Thiên hỏi Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ, anh bảo chúng tôi đến chi vậy?”
Hoàng Tử Hiên vẫn luôn yên lặng, lúc nghe thấy câu hỏi của Hình Thiên thì mới hoàn hồn lại, nhìn anh ta hỏi: “Hình Thiên, cậu có biện pháp gì để người khác giữ bí mật kín như bưng không?”
“Giết nó!” Băng Khối lạnh lẽo nói: “Miệng của người chết mới là kín nhất.”
“Đồng ý.” Thiệu Dương giơ tay.
“+1” Lữ Dung và Kim Kỵ Dung cũng đồng thanh nói.
Hình Thiên giơ ngón tay cái với Băng Khối, sau đó hỏi Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ, anh muốn khiến ai đó giữ bí mật thì cứ bảo Băng Khối đến làm thịt hắn là được.”
Hoàng Tử Hiên nhức đầu đỡ trán, anh nhìn Băng Khối, thành thật chỉ dạy: “Băng Khối, đây là xã hội bình yên, chúng ta phải làm những công dân văn minh, không nên cứ hở một tí là giết người, như vậy không tốt, sẽ gây bất lợi đến sự tiến bộ của xã hội hiện đại.”
“Anh thôi đi, đừng có giả bộ nữa.” Kim Kỵ Dung rất không cho mặt mũi vạch trần: “Gì mà gây bất lợi cho xã hội điện đại, chẳng phải do có quá nhiều người biết nên mới không thể giết toàn thôn bọn họ sao.”
Hoàng Tử Hiên: “…”
Băng Khối suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bí mật gì? Quan trọng với Thiếu chủ lắm sao? Nếu thật sự quan trọng thì tôi có thể giết toàn bộ người trong một thôn.”
“Đừng, ngàn vạn lần đừng!” Hoàng Tử Hiên vội vàng nói: “Không cần phải nặng nề như vậy, bình tĩnh chút.”
“Đúng vậy, Băng Khối, cậu đừng quên, lúc tới đây mẹ cậu đã dạy cậu thế nào.” Hình Thiên cũng vội vàng trấn an.
Băng Khối nhớ lại rồi nói: “Mẹ tôi bảo tôi không nên giết người lung tung.”
“Băng Khối ngoan quá, chúng ta phải là một đứa bé ngoan nghe lời mẹ mới được.” Hoàng Tử Hiên sờ đầu anh ta, nói.
Băng Khối ồ một tiếng, thỏa hiệp: “Được rồi.”
Mấy người cùng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tử Hiên để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Băng Khối là đứa trẻ do bác Hắc Ly nhận nuôi, khi đó Băng Khối mới mười mấy tuổi mà đã là một sát thủ giết người như ngóe.

Sau khi được nhận nuôi, tính cách của anh ta cũng được đám người Hoàng Tử Hiên làm dịu lại, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Tuy nhiên chỉ cần liên quan đến chuyện của Hoàng Tử Hiên, anh ta sẽ lại trở nên cực đoan.

Trong thế giới của anh ta, chỉ cần là người gây cản trở cho Hoàng Tử Hiên thì tất cả bọn họ đều đáng chết.

Chuyện này khiến Hoàng Tử Hiên thường không dám tùy tiện để lộ việc anh chán ghét ai đó trước mặt anh ta, không thì rất có thể người đó sẽ bị giết vào ngày hôm sau.
“Thiếu chủ, chuyện gì đã xảy ra? Anh cứ kể với chúng tôi, có gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Sau khi trấn an Băng Khối xong, Hình Thiên hỏi tiếp.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, sau đó nói đơn giản chuyện của Tiết Tiếu Nhu cho bọn họ biết.
Sau khi nghe xong, mấy người Hình Thiên đều rơi vào trầm tư, giây lát sau, Hình Thiên mới lên tiếng: “Thiếu chủ, tình huống này có hơi phức tạp.

Bây giờ chúng ta không thể nào biết được có bao nhiêu người biết rõ chuyện năm đó.

Muốn khống chế một số lượng lớn người giữ kín như băng cũng không thực tế.

Nhưng mà tôi có một đề nghị.”
Hoàng Tử Hiên nhìn anh ta rồi gật đầu, tỏ ý anh ta hãy nói ra đề nghị.
“Tôi cảm thấy thế này, thay vì cứ mãi giấu giếm như vậy thì chi băng chúng ta cho cô ấy biết sự thật.

Mặc dù sẽ rất đau khổ nhưng khi biết được chân tướng, biết được mẹ cô ấy chính là người bị hại vào năm đó, nỗi đau của cô ấy có thể sẽ giảm bớt một chút.

Ít nhất thì cô ấy cũng biết được mẹ mình không phải là một người phụ nữ hư hỏng không có đạo đức.” Hình Thiên nói.
Ánh mắt Kim Kỵ Dung sáng lên, gật đầu liên tục tỏ ý đồng tình: “Đúng vậy Thiếu chủ, Hình Thiên nói không sai.

Dù cho lần này chúng ta có tiếp tục giấu giếm thì với tính cách của Lê Mỹ Gia, cô ấy cũng sẽ không dừng cuộc điều tra vào lúc này đâu.

Nếu để cô ấy biết được sự thật, có lẽ cô ấy cũng sẽ không truy xét về nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy nữa.”
Nghe hai người bọn họ nói, Hoàng Tử Hiên lại rơi vào trầm tư.

Không phải là anh chưa nghĩ đến cách này mà là đang cân nhắc đến khả năng tiếp nhận của Lê Mỹ Gia.

Dù nói thế nào, cuộc gặp gỡ năm đó của Tiết Tiếu Nhu cũng sẽ để lại trong lòng Lê Mỹ Gia thêm một vết sẹo.

Tuy nhiên Kim Kỵ Dung nói cũng có lý, bây giờ Lê Mỹ Gia đang nghĩ rằng chuyện năm đó của mẹ cô đã khiến Lê Tinh Hà di tình biệt luyến, Tiết Tiếu Nhu tự sát.

Thế thì chi bằng cứ tiếp tục nói dối Lê Mỹ Gia, vậy thì còn có thể che giấu được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tiết Tiếu Nhu.
Sau một hồi cân nhắc, Hoàng Tử Hiên đã đưa ra quyết định, vuốt cằm nói: “Không còn cách nào tốt hơn, cứ làm nhưu vậy đi.”
“Haha, vậy thì ngày mai sẽ ung dung hơn nhiều.” Kim Kỵ Dung cười haha nói.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, sau khi đã giải quyết xong chuyện ngày mai, anh lại nghĩ đến chuyện Tử Kim Đằng, định hỏi bọn họ xem đã tra ra được tài liệu về quý ngài số 23 chưa.
“À, tôi còn đang định nói chuyện này với anh trước đây, chẳng phải là bị chuyện của Lê Mỹ Gia làm chậm trễ sao.” Kim Kỵ Dung nói.
Hoàng Tử Hiên tỏ ý anh ta hãy trình bày thông tin về quý ngài số 23.
“Tôi điều tra được tài liệu của anh ta từ phòng đấu giá, anh ta chỉ để lại một cái tên và địa chỉ.

Tên là của người nước ngoài, Edmon Dantès.

Tôi dùng cái tên này làm điểm bắt đầu cho cuộc điều tra, phát hiện anh ta là người Hoa có quốc tịch Ý, sở hữu một công ty thương mại ở Ý, tài khoản anh ta dùng để thanh toán chính là tài khoản công khai của công ty thương mại.” Kim Kỵ Dung nói.

Xi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui