Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Tám giờ rưỡi tối, máy bay đáp xuống sân bay Long Thành, chưa đến chín giờ, ba người đã ra khỏi sân bay.

Hoàng Tử Hiên đưa Lê Mỹ Gia về nhà họ Lê, Kim Kỵ Dung thì về biệt thự Thịnh Thế trước.
Xe taxi bay vùn vụt trên con đường rộng rãi ở Long Thành, lúc đã gần đến nhà họ Lê, Lê Mỹ Gia gọi điện thoại cho Lê Tinh Hà bảo rằng ông ta đừng vội nghỉ ngơi, cô đã sắp về đến nhà, có chuyện quan trọng cần nói với ông.
Lê Tinh Hà vốn còn giận chuyện ở tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung nên không muốn gặp Lê Mỹ Gia.

Thế nhưng Lê Mỹ Gia lại nói trong điện thoại rằng có chuyện cực kỳ quan trọng nên ông ta không thể làm gì khác hơn là đồng ý sẽ chờ cô.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta rời khỏi phòng ngủ rồi vào trong thư phòng.
Nghiêm Thái Dung cũng khoác một chiếc áo khoác len rồi theo vào trong thư phòng, sắc mặt của bà ta vẫn còn hơi kém, chuyện đêm đó quả thật đã chọc tức bà ta không ít nên bây giờ vẫn chưa hồi sức xong.
“Bà vừa mới xuất viện xong nên đi ngủ sớm chút đi.” Lê Tinh Hà khoát tay với bà ta, tỏ ý bà ta không cần thức chung với mình.
Nghiêm Thái Dung hừ một tiếng: “Ông cảm thấy tôi còn ngủ được sao, tôi rất muốn biết, đêm đã khuya thế này mà con gái cưng của ông còn muốn đến đây nói chuyện gì.”
Nghe được sự oán giận rõ ràng trong lời bà ta, Lê Tinh Hà không khỏi cau mày nhắc nhở: “Thái Dung, tốt nhất là có vài việc bà nên giấu trong bụng.

Một khi những chuyện đó bị lộ ra ngoài cả tập đoàn Thịnh Thế sẽ bị hủy diệt.

Chẳng lẽ bà muốn sản nghiệp tương lai của Long Phi bị hủy chỉ trong chốc lát sao?”
Sắc mặt Nghiêm Thái Dung trở nên hoảng sợ, tất nhiên là bà ta biết rõ hậu quả của những chuyện kia nếu nó bị tiết lộ.

Không thì bà ta cũng đã không giúp Lê Tinh Hà giấu giếm Lê Mỹ Gia nhiều năm như vậy.
“Ông vẫn còn nhớ là mình có con trai à, từ sau khi con nhỏ kia về nước, ông cứ luôn thiên vị cho nó thôi, quyền hành gì cũng giao cho nó, cứ để mặc cho nó làm khó tôi và Long Phi mãi.” Nghiêm Thái Dung tức giận oán trách.

Lê Tinh Hà sợ nghe Nghiêm Thái Dung than phiền như vậy nhất, ông ta nhức đầu không thôi nói: “Phải chi Long Phi có thể thông minh bằng một nửa Mỹ Gia thì tôi đã không bỏ nó mà chọn Mỹ Gia.

Con trai do chính bà sinh ra có khả năng thế nào, bà còn không tự mình biết nữa sao? Thay vì than phiền Mỹ Gia nắm giữ nhiều quyền hành thì chi bằng nghĩ cách để Long Phi sớm ngày trở nên trưởng thành đi.

Không thì dù cho tôi có giao quyền cho nó, hội đồng quản trị cũng sẽ không đồng ý.”
Nghiêm Thái Dung bị Lê Tinh Hà nói cho không thể phản bác được, năng lực của Lê Long Phi đúng thật là một khuyết điểm, về chuyện này, ngay cả bà ta là mẹ ruột mà cũng hận không thể rèn sắt thành thép.

Dù vậy, bà ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận rằng con trai mình ngu ngốc nên chỉ có thể oán hận nói: “Tuy Mỹ Gia thông minh nhưng nó cũng là một con sói có thể cắn ngược lại ông bất cứ lúc nào.

Ông không thấy nó càng ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của ông sao?”
“Đó là bởi vì bên cạnh nó đã xuất hiện thêm một người tên là Hoàng Tử Hiên, đó mới là nanh nói của nó, chờ đến khi tôi cậy chiếc nanh sói của nó ra rồi thì xem nó còn cắn tôi được không.” Lê Tinh Hà trầm mặt nói.
Nghe vậy, Nghiêm Thái Dung hơi sửng sốt một chút rồi sáng mắt lên: “Có phải ông cũng định đối phó Hoàng Tử Hiên không?”
“Bà đừng hỏi chuyện này nữa.

Có thời gian thì phải dạy dỗ Long Phi, Lê Tinh Hà tôi mà lại có một đứa con trai phế vật, mặt mũi ở thương giới đều bị nó phá hủy rồi.” Lê Tinh Hà trầm giọng nói.
Nghiêm Thái Dung biết Lê Tinh Hà vẫn còn rất nhiều bí mật mà ngay cả bà ta cũng không biết, đó mới chính là những lá bài tẩy thật sự của ông ta.

Với tính cách dè dặt cẩn thận của mình thì trừ ông ta ra, sợ là không còn kẻ nào biết được.

Vậy nên bà ta cũng không hỏi nữa mà chỉ đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ.


Bà ta cũng lười chạm mặt với Lê Mỹ Gia nên vậy thì cũng tiết kiệm được thời gian phát bực.
Thế nhưng trời không phụ lòng người, bà ta vừa mới đứng dậy, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa và giọng nói của Lê Mỹ Gia.
Lê Tinh Hà nói câu vào đi, cửa thư phòng lập tức mở ra.

Ngay sau đó, Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên một trước một sau đi vào.
Nghiêm Thái Dung oán hận liếc Lê Mỹ Gia nhưng vẫn không thay đổi ý định rời đi nên liền nhấc chân chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ chút.” Lúc Nghiêm Thái Dung đi ngang qua, Lê Mỹ Gia bỗng chặn bà ta lại.
“Làm sao? Cô lại muốn dùng kế gì để chọc giận tôi và cha của cô à? Bây giờ càng lớn càng to gan nhỉ, tự mình quấy phá thì cũng được đi, thế mà coì biết liên hiệp với người ngoài nữa đấy.

Cô ăn cây táo rào cây sung như vậy khác gì bạch nhãn lang đâu?” Vừa mở miệng, Nghiêm Thái Dung đã đá đểu Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên một phen.
Lê Mỹ Gia đi suốt đêm mới về không phải là để gây gổ với Nghiêm Thái Dung, cô cũng lười để tâm đến thái độ giễu cợt của bà ta.

Chẳng qua chỉ lạnh lùng thản nhiên nói: “Tôi phải nói chuyện, hi vọng bà cũng ở lại nghe một chút.”
“Chuyện gì?” Nghiêm Thái Dung bị Lê Mỹ Gia làm khơi dậy lòng tò mò.
“Chuyện liên quan đến mẹ của tôi.” Lê Mỹ Gia nghiêm túc nói.
Trong lòng Nghiêm Thái Dung lộp bộp, bà ta nhìn về phía Lê Tinh Hà theo bản năng, phát hiện trong mắt ông ta cũng thoáng qua chút lo lắng.
Lê Mỹ Gia cũng không quan tâm đến việc sắc mặt của hai người thay đổi, cô lấy một tờ báo cũ và một quyển nhật ký ở trong ba lô ra rồi đi về phía Lê Tinh Hà, đặt những thứ đó xuống trước mặt ông ta.
“Gì đây?” Lê Tinh Hà không hiểu hỏi.
“Con đã biết sự thật tại sao ba vẫn luôn hắt hủi mẹ con, con không tin mẹ mình sẽ đi quyến rũ thầy giáo nên vẫn luôn điều tra chuyện này trong suốt hai ngày qua.


Quyển nhật ký này là do con tìm thấy ở quê của mẹ, bên trong có chứa sự thật mà bà đã tự tay viết xuống.

Bà là người bị cưỡng gian, vậy nhưng thầy giáo có bối cảnh ấy lại lợi dụng quyền lực để trút hết tội lỗi lên đầu mẹ con, khiến bà phải chịu sỉ nhục cả đời.
Cuối cùng, ngay cả chồng của bà cũng không tin bà, còn chê bà, hắt hủi bà, ép bà vào con đường chết.

Bây giờ ông trời có mắt nên rốt cuộc cũng đã để con phát hiện ra sự thật này.

Con nghĩ nếu mẹ vẫn còn sống thì việc mà bà muốn làm nhất chính là để ba biết được sự thật.

Vậy nên con đã mang quyển nhật ký này về cho ba, hi vọng sau khi xem xong, ba có thể có chút hối hận về những gì đã làm với bà.” Lê Mỹ Gia nhìn Lê Tinh Hà, nói.
Toàn thân Lê Tinh Hà chấn động, không thể tưởng tượng được mà hỏi ngược lại: “Con tìm được nhà cũ của bà ấy sao?”
“Con không chỉ tìm được quê quán của mẹ mà còn biết được một ít chuyện khác.

Nghe nói năm đó sau khi ba cưới mẹ, ba đã lập tức đưa mẹ đi, ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại cho ông bà ngoại.

Đến tận khi chết, hai người họ vẫn chưa được gặp lại con gái lấy một lần, con rất muốn hỏi ba một câu, rốt cuộc là vì cái gì mà ba và mẹ lại không trở về báo hiếu.” Lê Mỹ Gia chất vấn.
Nghe Lê Mỹ Gia biết được nhiều chuyện năm đó như vậy, Lê Tinh Hà lập tức nhìn về phía Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt âm trầm.

Ông ta biết rõ Lê Mỹ Gia có thể điều tra được nhiều chuyện như vậy chỉ trong hai ngày ngắn ngủi chắc chắn là không thể thiếu được sự trợ giúp của Hoàng Tử Hiên.

Chuyện này càng khiến ông ta quyết tâm trong việc trừ khử Hoàng Tử Hiên hơn, không thì nếu cứ để anh ở bên cạnh Lê Mỹ Gia, không sớm thì muộn, những bí mật không thể bị bật mí kia cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
“Đến tận bây giờ rồi mà ba còn muốn giấu giếm con nữa sao?” Không nghe thấy Lê Tinh Hà trả lời, Lê Mỹ Gia lại ép hỏi thêm lần nữa.
Đối mặt với câu hỏi chất vấn dồn dập của Lê Mỹ Gia, Lê Tinh Hà vẫn rất ung dung, ông ta đẩy tờ báo và quyển nhật ký mà Lê Mỹ Gia đã đặt trước mặt mình sang một bên, sau khi khẽ thở dài mới lên tiếng: “Những cái mà con gọi là sự thật này, ba đều đã biết cả từ khi quen biết mẹ con.”
Lê Mỹ Gia hơi sửng sốt trước câu trả lời của Lê Tinh Hà.

Thế nhưng Hoàng Tử Hiên lại khẽ hừ một tiếng, anh biết, con cáo già Lê Tinh Hà lại bắt đầu đóng kịch nữa rồi.

Vậy nhưng lần này, anh hi vọng Lê Tinh Hà có thể giở trò lừa bịp cho thật một chút, để Lê Mỹ Gia tin rằng cái chết của mẹ cô không còn vì những nguyên nhân nào khác.
“Nếu ba đã biết sự thật thì tại sao còn hắt hủi bà ấy? Nếu không phải do ba chê cười, không tin tưởng, nhẫn tâm như vậy thì bà ấy cũng sẽ không mắc bệnh trầm cảm, càng sẽ không tự sát một cách dễ dàng như thế!” Lê Mỹ Gia la hét trách cứ.
Trên mặt Lê Tinh Hà lộ ra vẻ hối hận: “Mỹ Gia, ba vẫn luôn nợ con một lời xin lỗi về cái chết của mẹ con.

Hôm nay, ba trịnh trọng nói với con một câu xin lỗi, là do ba đã khiến con mất mẹ từ khi còn nhỏ.

Ba rất xin lỗi con, cũng rất xin lỗi mẹ con.”
“Nói xin lỗi có hữu dụng không? Hối hận thì có hữu dụng không? Lúc ba ở bên ngoài cặp kè với người phụ nữ này, tại sao trong lòng lại không hề hối hận? Có lẽ trong lòng ba chỉ mong mẹ con mau chóng chết đi, vậy thì ba mới có thể thoát khỏi sự tổn thất danh dự mà chuyện năm đó của mẹ con đã gây nên.

Vậy nên ba mới có thể cưới một người phụ nữ sạch sẽ cái gì cũng làm, mới có thể tìm lại mặt mũi đàn ông của ba.

Mẹ con thì là cái gì, cùng lắm cũng chỉ là vật hi sinh để bảo vệ danh dự của ba mà thôi.” Lê Mỹ Gia lớn tiếng nói.
“Con trách ba không sai, cái tôi đàn ông của ba đã hại chết mẹ con.” Lê Tinh Hà bất lực nói: “Nhưng mà Mỹ Gia à, con phải biết rằng ba là một người đàn ông, một người đàn ông có mặt mũi.

Ba không chịu nổi việc đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ sau lưng, bảo rằng vợ của ba thế này thế nọ.

Con phải hiểu rằng mỗi người đàn ông có địa vị đều cần một người vợ sạch sẽ có thể giữ thể hiện cho người ta.”
“Con không hiểu!” Lê Mỹ Gia bỗng nhiên trở nên bình thản, cô lạnh lùng nói: “Rõ ràng là ba đã biết tất cả mọi chuyện, thế mà không chỉ không đứng ra bảo vệ bà ấy mà còn oán trách bà ấy, sau đó lại còn thông đồng với những người không biết rõ sự thật để đẩy bà ấy xuống vực sâu của cái chết.

Tôn nghiêm gì đó, mặt mũi gì đó cũng chỉ là những cái cớ để ba biện minh cho mình mà thôi.”
Lê Tinh Hà yên lăng, có lẽ ông ta cũng không biết nên diễn trò thế nào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận