Cộc cộc cộc!
Đi đến trước phòng làm việc của Lương Thiến, Tần Mạc đứng trước cửa ra vào gõ ba tiếng.
“Ai vậy?” Lương Thiến hỏi.
“Tôi.” Tần Mạc trả lời qua quýt.
“A, Tần Mạc à, vào đi.” Nghe thấy giọng Tần Mạc, Lương Thiến trực tiếp bảo anh vào.
Tần Mạc đẩy cửa ra, chân sau còn chưa bước vào phòng đã sửng sốt.
Không biết Lương Thiến đang làm gì, mà chui đầu xuống dưới bàn làm việc, mông vểnh lên rất cao, hôm nay cô ta còn mặc một chiếc chân váy ngắn cũn cỡn bó sát nữa, nhìn từ góc độ nơi Tần Mạc đang đứng, đúng lúc có thể trông thấy bẹn của cô ta.
“Khụ khụ.” Tần Mạc xấu hổ khẽ ho hai tiếng nhắc nhở Lương Thiến mình đã vào phòng.
“Ho khù khụ cái gì thế, cậu bị cảm à?” Lương Thiến vẫn chưa ý thức được mình đã lộ hàng trước mặt Tần Mạc.
Cảm mạo em gái nhà cô, Tần Mạc im lặng đóng cửa lại nói: “Chị chắc mình muốn tiếp tục giữ nguyên tư thế này nói chuyện với tôi chứ, chị gái mặc đồ lót màu hồng phấn?”
Lương Thiến vừa nghe thấy mấy từ “Đồ lót màu hồng phấn”, lập tức dùng tay che lấy mông mình, sau đó vội vàng đứng thẳng dậy.
Cộc!
Nào ngờ cô ta khẩn trương nên quên mất mình đang cúi đầu dưới mặt bàn, vừa ngẩng đầu lên đã va đầu vào cạnh bàn, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Cú va chạm khiến cô ta tê rần, cả người ngã ngồi đặt mông xuống sàn nhà.
Vừa bị cộc đầu vừa bị ngã, Lương Thiến tức giận đỏ cả mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn, cái đồ háo sắc, còn không mau kéo chị dậy.”
Tần Mạc vô tội sờ mũi bước đến: “Cũng không phải là do tôi muốn nhìn, mà do chị tự mình chổng mông về phía cửa chứ, tôi còn không muốn nhìn đâu, ngoài đồ lót ra, chẳng nhìn thấy cái gì nữa.”
“Vậy cậu còn muốn nhìn thấy gì?” Lương Thiến thở phì phì nhìn anh chằm chằm.
“Chị hiểu mà.” Tần Mạc nháy mắt mập mờ với cô ta mấy cái, sau đó vươn tay kéo cô ta dậy.
Lương Thiến mượn lực từ tay anh thuận thế đứng lên, nhưng còn chưa đứng vững, một chân cô ta đã đạp lên trên mu bàn chân của Tần Mạc: “Hiểu cái đầu cậu, ngày nào cũng được ngắm người đẹp Diệc Hạm còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả bà đây cũng muốn sàm sỡ, còn nhìn nữa chị móc mắt cậu ra đấy.”
Tần Mạc đau đớn ôm chân nhảy dựng lên: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, chính là đang nói đến những người phụ nữ độc ác như chị đấy.”
Lương Thiến hừ hừ hai tiếng, chỉ vào bàn làm việc nói: “Cậu đến đúng lúc lắm, nâng cái bàn này lên một chút giúp chị, đồ của chị bị mắc bên trong rồi.”
“A, thảo nào tôi lại thấy chị chổng mông lên như vậy.” Tần Mạc bỏ chân xuống, khập khiễng bước đến.
Mặt Lương Thiến đỏ bừng lên, thúc giục: “Cậu nhanh chút đi.”
“Nhanh đến mức nào? Một phút đồng hồ làm mấy cái thì coi là nhanh?” Tần Mạc xấu xa cười một tiếng.
Mặt Lương Thiến càng đỏ hơn, cô ta cắn môi nói: “Háo sắc.”
“Nếu tôi thật sự háo sắc như lời chị nói, còn lâu tôi mới nhắc nhở chị chuyện lộ hàng, mau lấy đồ của chị đi.” Tần Mạc vừa dùng tay nâng bàn làm việc lên vừa nói.
Lương Thiến cắn răng lườm anh một cái, vốn định xoay người lấy đồ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa cúi người sẽ lại lộ hàng, nên cô ta trực tiếp dùng chân đá thỏi son bị mắc kẹt dưới bàn ra ngoài.
Tần Mạc thấy chỉ là một thỏi son môi, thì có chút thất vọng để bàn xuống: “Ai, còn tưởng rằng là cái gì nữa.”
“Cậu cho rằng là cái gì hả?” Lương Thiến lườm anh một cái, dùng tư thế an toàn nhất nhanh chóng ngồi xuống nhặt thỏi son lên
“Hì hì, tôi nghĩ đến nhiều thứ lắm, ví dụ như ba con sâu nè, băng vệ sinh nè…”
“Cậu im miệng đi.” Lương Thiến tức giận quơ lấy quyển sách đập tới.
Tần Mạc cười xấu xa tiếp được quyển sách đang bay về phía mình, tiện tay để lên bàn nói: “Không đùa với chị nữa, xe của Diệc Hạm đã sửa xong rồi, cô ấy bảo tôi đi lấy, chị cho tôi địa chỉ trung tâm sửa chữa BMW đi.”
“Ai ôi, đã gọi là Diệc Hạm rồi cơ à.” Lương Thiến thính tai nghe được điểm quan trọng, xích lại gần hóng chuyện: “Tối qua không phải hai người đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Mạc trưng ra bộ mặt nghe không hiểu.
“Đừng giả vờ, tên háo sắc như cậu nếu không nhân cơ hội Diệc Hạm mềm yếu làm gì đó, thì sao xứng đáng với hai chữ háo sắc.
Nói đi, có phải cậu nhân lúc cháy nhà vào hôi của, đã làm gì đó với Diệc Hạm rồi, đúng không? ” Lương Thiến trừng mắt ép hỏi.
Lúc này Tần Mạc mới nghe hiểu được ý của Lương Thiến, anh sa sầm mặt xuống nói: “Nếu tôi muốn làm gì cô ấy, thì cần gì phải đợi đến lúc cô ấy yếu ớt?”
“Hình như đúng là như thế, vậy sao hôm qua cậu vẫn gọi cô ấy là bà chủ, hôm nay lại đổi giọng?” Lương Thiến truy vấn hỏi tận gốc rễ.
Nói đến chuyện này, Tần Mạc cũng cảm thấy có chút đột ngột.
Buổi sáng khi anh nấu cơm xong Đỗ Diệc Hạm vẫn chưa dậy, anh tốt bụng lên gọi cô rời giường, đứng ngoài cửa ra vào gọi bà chủ một lúc lâu, thì nghe thấy tiếng Đỗ Diệc Hạm không vui nói: “Bà chủ bà chủ cái gì, tôi không có tên à.”
Lúc đó Tần Mạc cũng nghẹn lời, sau khi suy nghĩ một lúc, giữa Đỗ Diệc Hạm và Diệc Hạm anh đã chọn ra một cách xưng hô nghe thân thiết hơn một chút.
May mà khi anh gọi Diệc Hạm, Đỗ Diệc Hạm không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi rời giường.
“Nhìn nụ cười dâʍ đãиɠ của cậu kìa, lại đang tự sướng cái gì thế ?” Lương Thiến véo cánh tay anh một cái.
Tần Mạc đau đớn hoàn hồn, lườm lại cô ta: “Tôi thích gọi thế nào thì gọi, việc này chị cũng muốn quản à?”
Lương Thiến hô cắt một tiếng: “Không nói thì thôi, này, đây là danh thiếp, địa chỉ ở trên đó.”
Tần Mạc nhận lấy tấm danh thiếp, nháy mắt với cô ta vài cái: “Tiểu Thiến Thiến, lần sau khi mặc loại váy ngắn này đừng quên mặc quần bảo hộ nhé.”
“Háo sắc, cậu cút đi cho tôi.” Lương Thiến quơ lấy quyển sách định ném tiếp.
Tần Mạc cười ha ha một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài nhanh như lòng bàn chân bôi mỡ.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lương Thiến, Tần Mạc xuống lầu bắt một chiếc xe taxi, dựa theo địa chỉ trên tấm danh thiếp đi thẳng đến chỗ trung tâm BMW.
Dựa theo thông lệ, trung tâm bảo dưỡng các loại xe sang trọng đều nằm ngoài khu vực nội thành, trung tâm BMW này cũng không ngoại lệ, nó ở vùng ngoại ô cách Long Thành xa xa, đi taxi đến đó cũng mất gần trăm tệ.
khi xuống Tần Mạc còn cố ý bảo tài xế viết hóa đơn cho mình, định mang về thanh toán với Đỗ Diệc Hạm.
Tần Mạc cất hóa đơn vào trong túi quần, ngẩng đầu nhìn tòa nhà ba tầng bằng thủy tinh, sau khi nhìn thấy ba chữ trung tâm BMW, xác định mình không tìm nhầm chỗ, anh mới nhấc chân bước vào.
Hôm nay là thứ bảy, không ít người đến xem xe, hơn nữa còn có hoạt động gì đó, vì có hoạt động nên người đến mua xe càng nhiều hơn, nhiều đến mức Tần Mạc vừa bước vào, đã có cảm giác vào nhầm chợ bán đồ ăn, khắp nơi đều có người.
Người xem xe và người mua xe đi tới đi lui, không có ai rảnh rỗi bắt chuyện với Tần Mạc.
Tần Mạc thấy cảnh này, đành phải tự mình tìm người hỏi thăm bộ phận bảo hành đi thế nào, nhưng anh hỏi vài nhân viên bán hàng liên tiếp, người ta đều không rảnh để ý đến anh, chỉ tùy tiện chỉ tay về một hướng.
Một người đối với anh như vậy cũng thôi, nhưng hai người, ba người đều đối với anh như vậy, Tần Mạc không thể không tìm nguyên nhân trên người mình.
Anh cúi đầu nhìn lại bản thân, chiếc áo đang mặc mua mất hai mươi tệ, chiếc quần ba mươi tệ, giày mua mất bốn mươi tệ, từ đầu đến chân còn chưa đến một trăm tệ, đúng là không giống người tới lấy xe, ngược lại giống thợ sửa chữa được gọi tới hơn.
Chẳng trách không ai để ý tới mình, Tần Mạc cười khổ một tiếng, cũng không tức giận.
Cái thế giới coi trọng vẻ bề ngoài này nếu như không có tiền, dù có vẻ ngoài như Kim Thành Vũ cũng chẳng có ích lợi gì.
“Được rồi, trực tiếp gọi điện thoại.” Tần Mạc lấy điện thoại di động và danh thiếp ra, định gọi theo số điện thoại trên danh thiếp, để người của bộ phận bảo hành đến đón mình.
“15055…” Tần Mạc vừa lẩm bẩm vừa bấm số, khi đang định bấm số cuối cùng của dãy số, đột nhiên phía sau lưng anh bị người ta va phải.
“Điện thoại di động của tôi.” Ngay sau đó là tiếng kêu lớn từ phía sau truyền đến.
Tần Mạc vội vàng quay đầu lại, thì trông thấy một chiếc điện thoại nằm ngay dưới chân mình, màn hình đã nát không thể nhìn được nữa.
“A, Iphone 7 tôi vừa mới mua.” Nữ chủ nhân của chiếc điện thoại vội vàng nhặt lên, thấy màn hình đã vỡ nát, lập tức giận dữ nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Tần Mạc quát to: “Anh bồi thường điện thoại di động cho tôi, đây chính iphone đời mới nhất tôi phải bỏ ra bảy nghìn tệ mới mua được đấy.”
Tần Mạc mở mịt chỉ vào mình: “Cô đang nói chuyện với tôi à?”
“Không nói chuyện với anh, tôi nói chuyện với quỷ à, nếu không phải tại anh, sao điện thoại của tôi có thể rơi xuống đất?” Cô gái trẻ tuổi kia tức giận nói.
Sau khi xác định cô gái này đang nói chuyện với mình, Tần Mạc càng mờ mịt hơn: “Do cô va phải tôi trước mà, tôi đang êm đẹp đứng ở chỗ này, đột nhiên cô va phải tôi, tự mình đánh rơi điện thoại lại còn trách tôi?”
“Không trách anh thì trách ai, sao anh không đứng chỗ nào khác, lại nhất định phải đứng chắn đường tôi.
Tất cả đều là lỗi của anh, anh bồi thường điện thoại cho tôi.” Cô gái trẻ tuổi kia cãi cùn.
Tần Mạc nhíu mày, vốn dĩ nề tình vẻ bề ngoài của cô nàng coi như xinh đẹp, anh còn nói chuyện tử tế với cô ta, bây giờ thấy cô ta không hiểu lý lẽ như vậy, Tần Mạc lười nói nhảm tiếp, anh lập tức cất bước định rời khỏi chỗ này.
“Không bồi thường điện thoại di động cho tôi, anh đừng hòng đi được.” Ai ngờ cô gái trẻ tuổi kia lại lập tức níu áo Tần Mạc, bắt đầu cãi bướng.
“Buông ra.” Tần Mạc nhíu mày sâu hơn, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.
Cô gái trẻ bị ánh mắt Tần Mạc làm giật mình, nhưng vừa nghĩ đến chiếc điện thoại của mình, cô ta lập tức lấy hết dũng khí không những buông tay, còn hét to : “Mọi người mau đến xem, đường đường một người đàn ông khỏe mạnh vậy mà lại giở trò vô lại, va phải làm hỏng điện thoại di động của tôi còn không muốn bồi thường.”.