Hai người Lê Phi Long và Lâm Tử An đều đánh đến mức mất trí rồi, nghe xong còn thật sự làm theo lời chỉ huy của Hoàng Tử Hiên, vung chân lên.
Chưa đến vài phút, hai người đều đã bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập.
Khi Lê Mỹ Gia và Chu Tử tới chỗ này, đúng lúc trông thấy cảnh tượng buồn cười ấy, miệng hai cô há hốc thành hình chữ O, hoàn toàn không hiểu được chuyện này là thế nào?
“Hai người bọn họ… Chó cắn chó à?” Chu Tử nhìn Hoàng Tử Hiên hỏi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu ừ một tiếng: “Bọn họ ngứa mắt đối phương, một lời không hợp đã bắt đầu lao vào nhau, tôi cũng không ngăn cản được.”
Chu Tử bật cười, còn lâu cô ta mới tin.
Lê Mỹ Gia càng không tin, cô nghi ngờ nhìn Hoàng Tử Hiên, trong lòng biết chắc chắn Hoàng Tử Hiên không thoát khỏi liên quan đến chuyện hai người bọn họ đánh nhau.
Hoàng Tử Hiên vẫn mang vẻ mặt “Không liên quan gì đến tôi”, đi về phía Lê Phi Long khoa tay múa chân nói: “Anh bị ngu à, tay chân bị khóa lại, không phải vẫn còn đầu sao, dùng đầu đập anh ta, nếu vẫn không được thì dùng miệng cắn.”
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên còn châm ngòi thổi gió, sợ thiên hạ không loạn ở bên cạnh, Lê Mỹ Gia và Chu Tử đều cạn lời.
Bốp!
Nhưng mà khi hai cô cảm thấy không còn lời nào để nói, chuyện khiến hai người càng hạn hán lời hơn đã xảy ra.
Vậy mà Lê Phi Long thật sự nghe theo lời Hoàng Tử Hiên, dùng đầu đập vào đầu Lâm Tử An, hai cái đầu đập mạnh vào nhau, thiếu chút nữa đã khiến hai người bọn họ đều hôn mê ngay tại chỗ.
Va chạm mạnh như thế, cũng tách hai người ra, bọn họ choáng váng nằm liệt ra đất.
Lúc này hình như Lê Phi Long mới trông thấy Lê Mỹ Gia, anh ta lập tức bò về phía cô.
Lê Mỹ Gia bị dọa nhanh chân nhảy về phía sau một bước.
Bịch!
Lê Phi Long bắt hụt, cả người ngã lăn ra t đất, nhưng mà anh ta không rảnh để ý đến đau đớn, mà vội vàng ôm lấy chân Lê Mỹ Gia, khóc ròng ròng nói: “Chị, chị mau cứu em đi.
Chị bảo Hoàng Tử Hiên đừng bắt bọn em tự đánh nhau nữa, em không dám quấy rối chị nữa đâu.”
Lê Mỹ Gia cúi đầu nhìn Lê Phi Long, lúc này anh ta đã bị đánh thành đầu heo, kết hợp với nước mũi nước mắt trên mặt, đúng là nhìn như tên hề nhảy nhót, khiến cô không nhịn được muốn cười.
“Ha ha ha…” Chu Tử không để ý nhiều như vậy, cô ta nhếch miệng nở nụ cười, chỉ vào Lê Phi Long nói: “Cậu đi soi gương thử đi, hiện giờ cậu giống Trư Bát Giới như đúc.
Không đúng, Trư Bát Giới còn đẹp hơn.
Ha ha ha…”
Lê Phi Long nhìn dáng vẻ Lâm Tử An, lập tức biết mình cũng không tốt hơn bao nhiêu cả, anh ta không quan tâm có bị Chu Tử chê cười hay không, lại tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Chị, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng một người ba, chị nhẫn tâm nhìn em bị đánh chết sao? Em thật sự biết sai rồi, chị tạm tha cho em lần này đi.”
Đối với cậu ta, căn bản Lê Mỹ Gia không hề có tình cảm chị em cùng ba khác mẹ gì, nhưng mà sợ bọn họ tiếp tục đánh nháu sẽ xảy ra án mạng.
Dù là Lê Phi Long hay là Lâm Tử An, nếu như một người chết đi, Tiền Thái Ngọc và nhà họ Lâm đều sẽ điên cuồng phản công.
Hiện giờ cánh chim của mình còn chưa đủ cứng cáp, trước tiên không nên chọc ra chuyện lớn như thế mới tốt.
Nghĩ vậy cho nên, Lê Mỹ Gia nhìn về phía Hoàng Tử Hiên nói: “Để bọn họ đi đi.”
Hoàng Tử Hiên nhún vai: “Cô là bà chủ, cô nói thế nào thì thế ấy.”
Nghe thấy thế Lê Mỹ Gia mới nói với Lê Phi Long và Lâm Tử An: “Các cậu đi đi, hy vọng lần sau các cậu đừng làm những chuyện đê tiện như thế nữa.”
Lâm Tử An sa sầm mặt liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, hôm nay nếu như không phải bị người này ngáng chân, kế hoạch của bọn họ đã thành công rồi.
Thù này anh ta nhớ kỹ, ngày nào đó nhất định sẽ thanh toán cả thù mới hận cũ.
Lê Phi Long lại không có can đảm trêu chọc Hoàng Tử Hiên nữa, vừa nghe thấy Lê Mỹ Gia thả cho mình một con đường, anh ta vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, đương nhiên là không quên kéo Lâm Tử An theo.
Nhìn hai người khập khiễng đỡ nhau đi khỏi, cuối cùng Lê Mỹ Gia mới bật cười.
Đây không phải lần đầu tiên Lê Phi Long ngáng chân cô, tuy rằng mỗi lần cô đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Nhưng chỉ có lần này mới khiến cô cảm thấy hả giận, nếu như không phải giữ gìn hình tượng bản thân, cô còn muốn ôm bụng cười to.
“Sao các cô lại lên đây? Buổi đấu thầu kết thúc rồi à?” Hoàng Tử Hiên cười nhìn Lê Mỹ Gia, mở miệng hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng được nghỉ giữa giờ.
Bọn họ phải tổng hợp đánh giá thương nghị sau đó mới có thể tuyên bố kết quả.” Chu Tử trả lời thay cho Lê Mỹ Gia, rồi hỏi lại: “Sao cậu biết Lê Phi Long và Lâm Tử An đang ở chỗ này?”
“Phản truy tung tín hiệu của hacker kia lấy được vị trí.” Hoàng Tử Hiên nói.
Chu Tử mang vẻ mặt sùng bái nói: “Đúng là lợi hại quá, Hoàng Tử Hiên, không ngờ hóa ra anh lại là cao thủ hacker đó.
Tôi vừa lên mạng tra một chút, con virus thành chủ giá lâm kia rất nổi tiếng, ai nghe thấy đều sợ vỡ mật.”
“Á…” Hoàng Tử Hiên gãi đầu nói: “Thành chủ giá lâm không phải do tôi tạo ra, tôi cũng không phải cao thủ hacker, so với cô của tôi thì tôi còn kém xa.”
“Cô của anh?” Lê Mỹ Gia hỏi: “Thành chủ giá lâm là do cô của anh phát minh ra à?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Ừ, tính tình bà ấy rất giống trẻ con, khi nhàm chán thích tìm tòi tạo ra một vài thứ lung tung rối loạn.”
Chu Tử nghe thấy thế thì cười ha ha hỏi: “Có phải cô của anh thường xuyên dùng virus bà ấy tạo ra để chỉnh anh không.”
“Khi còn trẻ đúng là như vậy, có điều mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi.” Nhắc tới cô mình, Hoàng Tử Hiên cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Anh nghe nói khi còn học đại học, bà ấy chính là cao thủ máy tính, còn từng đem video riêng tư của người ta phát sóng trực tiếp
“Vậy thì đúng là lợi hại thật, nếu như tôi cũng có kỹ năng ấy thì tốt rồi, tôi muốn chỉnh ai thì chỉnh người đó, ha ha.” Chu Tử hâm mộ nói.
Lê Mỹ Gia lườm cô ta một cái, giội cho gáo nước lã: “Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, những việc này đều là phạm pháp đó, khả năng cậu chỉ làm một lần đã phải vào tù rồi.”
Chu Tử cười hì hì, le lưỡi nói: “Mình chỉ mơ mộng chút thôi mà.”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, không còn gì để nói, nếu để Chu Tử ở cùng với cô anh, khả năng thế giới sẽ đại loạn.
Khi ba người đang nói chuyện, điện thoại của Chu Tử đột nhiên vang lên, người gọi đến là một vị lập trình viên, nói rằng thời gian nghỉ đã hết, bảo bọn họ xuống nghe kết quả.
Sau khi Chu Tử cúp điện thoại, ba người lập tức ra khỏi phòng, cùng nhau xuống tầng một quay về hội trường buổi đấu thầu.
Trước đó Hoàng Tử Hiên sốt ruột cứu giúp hệ thống, chưa kịp chào hỏi Lý Hải Dũng.
Lần này bước vào thấy Lý Hải Dũng nhìn mình, anh cũng gật đầu cười với ông ta, sau đó ngồi cùng chỗ với Lê Mỹ Gia.
“Bây giờ nhân viên các công ty đều đến đông đủ rồi nhỉ?” Nhân viên ngân hàng Hoa Hạ thấy đám người Lê Mỹ Gia ngồi xuống, thì hỏi mọi người.
Ông chủ của bốn công ty khác đều gật đầu, tỏ vẻ người của công ty mình đã đến đông đủ.
Nhân viên công tác thấy vậy lập tức nói với Lý Hải Dũng: “Chủ tịch Lý, mọi người đã đến đông đủ rồi, có thể tuyên bố kết quả đấu thầu.”
Lý Hải Dũng ừ một tiếng, đứng dậy bước lên bục, đầu tiên là nói chuyện khách sáo một phen, sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính: “Qua khoảng thời gian khảo sát một tháng, cùng với kiểm tra và thử thách hôm nay.
Đơn vị ngân hàng Hoa Hạ chúng tôi quyết định lựa chọn hợp tác chính là công ty Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế, chúc mừng Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế.”
Rào rào!
Sau khi Lý Hải Dũng tuyên bố xong, nhân viên của ngân hàng Hoa Hạ lập tức vỗ tay cho Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế.
Lê Mỹ Gia và đám nhân viên của mình cùng vui vẻ vỗ tay theo, trên mặt nở nụ cười rất tươi, còn vui vẻ hơn cả trúng số.
Thật ra ba công ty kỹ thuật khác đã đoán trước được kết quả này rồi, màn biểu diễn hôm nay của Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế quá ưu tú, ngay cả cao thủ hacker cũng không xâm nhập được hệ thống của bọn họ, trừ khi ngân hàng Hoa Hạ choáng váng mới không chọn bọn họ.
Tuy rằng trong lòng bọn họ rất thất vọng, nhưng mà bên ngoài vẫn duy trì phong độ, đều ồn ào vỗ tay cho Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế.
“Xin mời tổng giám đốc Lê Mỹ Gia của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế ở bên dưới lên trên bục ký hợp đồng hợp tác.” Sau khi mọi người vỗ tay xong, nhân viên công tác mởi Lê Mỹ Gia lên bục.
Lê Mỹ Gia khẽ sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy, bước chân thanh nhã kiêu ngạo bước lên bục.
“Cô Lê, chúc mừng.” Lý Hải Dũng giơ tay mời Lê Mỹ Gia ngồi xuống.
“Cảm ơn chủ tịch Lý đã thưởng thức.” Lê Mỹ Gia khách khí ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Nhân viên công tác lập tức mang đến hai bản hợp đồng, Lý Hải Dũng nhận một bản ký tên mình xuống, nói: “Là do các cô có thực lực, nói trước nhé, sau khi chúng ta hợp tác, Hoàng Tử Hiên phải làm lập trình viên chuyên dụng của chúng tôi đó.”
Lê Mỹ Gia mỉm cười: “Vậy có phải tôi nên yêu cầu tăng thêm tiền không?”
Lý Hải Dũng cười vang: “Chuyện này dễ bàn.”
Hai người ký tên rồi trao đổi cho nhau, sau đó nhìn thẳng vào cameras chụp chung một tấm ảnh.
Buổi đấu thầu hôm nay coi như kết thúc viên mãi, muộn nhất là ngày mai, tin tức ngân hàng Hoa Hạ hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế sẽ truyền ra ngoài.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, Lê Mỹ Gia đã lấy được hợp đồng với ngân hàng Hoa Hạ, thì Lê Tinh Hà sẽ không thể không thực hiện ước định trước đó, để Lê Mỹ Gia tiến vào tầng lớp quản lý cao tầng của tập đoàn Thịnh Thế.
Buổi đấu thầu kết thúc cũng đến giữa trưa rồi, để khao nhân viên công ty đã vất vả lao động suốt một tháng qua, Lê Mỹ Gia bảo Chu Tử đặt vài bàn ở Shangri-La, gọi toàn bộ nhân viên công ty đến ăn mừng..