Trong buổi tiệc ăn mừng, tâm trạng của Lê Mỹ Gia rất tốt, nhân viên nào tới mời rượu cô đều nhận, không từ chối một ai.
Mọi người hiếm khi thấy Lê Mỹ Gia thân thiện như vậy, dần dần cũng buông bỏ câu nệ, người có lá gan lớn còn bắt đầu trêu đùa Lê Mỹ Gia.
Rượu uống càng lúc càng nhiều, bầu không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt,
đám lập trình viên đều vây quanh Hoàng Tử Hiên, bọn họ đều muốn chuốc say Hoàng Tử Hiên.
Nào ngờ tửu lượng của Hoàng Tử Hiên tốt đến mức quá đáng, đàn ông trong công ty đều uống say gục rồi, Hoàng Tử Hiên vẫn không sao cả như người bình thường, mặt cũng không đỏ.
“Tần, Hoàng Tử Hiên, cậu, cậu có còn là người không thế? Uống nhiều như vậy rồi còn chưa say, tôi… Tôi…”
Bịch!
Cuối cùng một tên lập trình viên còn chưa nói hết lời đã không chịu nổi ngã bịch xuống bàn trước mặt.
“Một hai ba bốn…” Chu Tử lập tức đứng dậy đếm qua rồi nói: “Tám, wow, thế mà anh có thể chuốc say tận tám người.”
“Tám người tính là gì, tôi có thể chuốc say tám mươi người.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, dáng vẻ không hề giống vừa uống rượu xong.
“Hừ, cứ khoác lác đi, chuốc say được tám mươi người, chắc anh cũng ngộ độc rượu trước rồi.” Hiển nhiên Chu Tử không tin lời Hoàng Tử Hiên nói, cô ta xua tay: “Được rồi, đừng chém gió nữa.
Anh đưa Mỹ Gia về nghỉ đi, chỗ này giao cho tôi là được rồi.”
“Nhiều nhân viên nam như vậy, cô có được không?” Hoàng Tử Hiên chỉ vào bảy tám người lập trình viên say gục trên mặt bàn hỏi.
“Còn ai chưa uống say sao? Được rồi, hai người cứ về trước đi, Mỹ Gia cũng hơi say rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy uống nhiều như vậy.” Chu Tử giao Lê Mỹ Gia đã say khướt cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nhìn Lê Mỹ Gia, khuôn mặt nhỏ của cô say rượu đỏ bừng lên, nhìn qua rất giống quả táo đỏ căng mọng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tuy rằng Lê Mỹ Gia đã hơi say, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, thấy Hoàng Tử Hiên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất mập mờ, cô không nhịn được lườm anh một cái.
Hoàng Tử Hiên cười hì hì: “Nhìn xem cô có thể tự đi được hay không, có cần tôi cõng cô hay không.”
“Ai cần anh cõng tôi, chút rượu này còn lâu mới chuốc say tôi được.” Lê Mỹ Gia hất cằm kiêu ngạo, cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng tiệc.
Ban đầu cô còn có thể giữ được thăng bằng, nhưng vừa đi đến bước thứ năm đã bắt đầu loạng choạng, Chu Tử thấy thế vội vàng đẩy Hoàng Tử Hiên một cái: “Mau chạy theo cô ấy đi, rượu vang đỏ tác dụng chậm nhưng lại lớn, đừng để cô ấy ngã.”
Hoàng Tử Hiên ậm ừ một tiếng, bước hai ba bước đã đuổi kịp Lê Mỹ Gia.
Sau đó ôm ngang hông bế cô lên từ phía sau.
Lê Mỹ Gia giật mình kêu to một tiếng: “Làm cái gì thế, bỏ tôi xuống.”
“Suỵt, đừng nói nữa, miệng đầy mùi rượu.” Hoàng Tử Hiên sải bước đi ra khỏi phòng.
Lê Mỹ Gia xấu hổ che miệng lại, thở phì phì trừng mắt lườm anh: “Ai bảo anh bế tôi, tôi có thể tự đi được.”
“Ai muốn bế cô, nặng như con heo nhỏ vậy.
Tôi chỉ sợ cô đâm đầu vào cột hại tôi mất mặt theo thôi.” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên.
“Anh…” Lê Mỹ Gia trừng mắt, duỗi tay véo vào eo anh một cái.
Hoàng Tử Hiên đau đớn kêu lên, đôi tay hơi buông lỏng.
Lê Mỹ Gia lập tức cảm nhận được cả người mình đang rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp lập tức bị dọa biến sắc: “Anh bế cẩn thận chút!”
“Vâng, bà chủ.” Hoàng Tử Hiên ngoan ngoãn nghe lời siết chặt cánh tay, ôm chặt Lê Mỹ Gia vào trong ngực, bởi vì ôm quá chặt, hai chiếc bánh bao trước ngực Lê Mỹ Gia đều bị ép sắp nhảy ra ngoài.
“Anh muốn siết chết tôi à?” Lê Mỹ Gia bị tay anh siết chặt, sắc mặt đỏ lên.
“Không phải cô bảo tôi ôm chặt chút sao? Cô có thể nói rõ một chút không, lúc thì bảo ôm chặt, lúc thì kêu ôm quá chặt, người mất sức là tôi, người thoải mái là cô, tôi còn chưa oán giận đây này.” Hoàng Tử Hiên u oán nói.
Lê Mỹ Gia bị anh chọc tức không nhẹ, định véo anh tiếp, nhưng lại sợ anh thật sự đánh ngã mình, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo anh đừng nói hươu nói vượn nữa.
Những nhân viên khác chưa say thấy Hoàng Tử Hiên bế Lê Mỹ Gia biến mất khỏi tầm mắt, đều giật mình hỏi: “Trợ lý Chu, rốt cuộc Hoàng Tử Hiên với tổng giám đốc Lê có quan hệ gì vậy?”
“Quan hệ…” Chu Tử dừng một chút, Lê Mỹ Gia là bà chủ của Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên lại là chủ nhà của Lê Mỹ Gia, quan hệ này đúng là không dễ giải thích, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta mới trả lời: “Rất phức tạp.”
Phức tạp?
Ánh mắt của đám người kia sáng ngời, đều lộ ra vẻ “Tôi đã hiểu”, tự giác “Thăng cấp” quan hệ cá nhân giữa Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng uống rượu nên không thể lái xe, anh đành phải bế Lê Mỹ Gia đi bắt xe taxi.
Khi xe chạy đến cửa nhà, Lê Mỹ Gia đã mơ mơ màng màng ngủ mất rồi.
Hoàng Tử Hiên thanh toán tiền xe xong, bế cô xuống xe đi thẳng lên tầng ba, đặt cô xuống giường.
Lê Mỹ Gia nghiêng người cuộn tròn lại, hai chân đan vào nhau, váy bị tốc lên đến tận bắp đùi.
Quay đi quay lại Hoàng Tử Hiên không cẩn thận đã nhìn thấy thứ không nên thấy, anh lập tức lấy chăn phủ lên người cô, trong lòng đọc nhẩm a di đà phật.
Trong lòng niệm a di đà phật, ánh mắt lại không ngừng quét qua mặt cô, không nhịn được muốn hôn lên khuôn mặt đỏ bừng ấy.
Nhận ra được ý nghĩ hư hỏng của bản thân, Hoàng Tử Hiên vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Ư… Hoàng Tử Hiên thối, tôi muốn trừ lương anh, trừ tiền thưởng của anh.”
Lỗ tai Hoàng Tử Hiên dựng đứng, vô thức lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Lê Mỹ Gia, thấy cô chưa tỉnh lại, lúc ấy mới hiểu ra vừa rồi cô ấy đang nói mớ.
“Nằm mơ cũng muốn trừ tiền lương của tôi, tôi đắc tội với cô chỗ nào hả?” Hoàng Tử Hiên xoa mũi, rất ấm ức.
“Ai bảo anh trong giờ làm việc, còn đi thuê phòng với gái… Làm…” Lê Mỹ Gia căm giận nói.
Hoàng Tử Hiên choáng váng: “Mẹ kiếp, trong giờ làm việc tôi đi thuê phòng với bạn gái bao giờ?”
“Anh không cần biện minh, ngày hôm khi tôi gọi điện thoại cho anh, một cô gái nghe máy, cô ta nói anh đang ngủ.” Trong giấc mơ Lê Mỹ Gia vẫn nhíu mày.
Hoàng Tử Hiên nghe thấy thế thì sửng sốt, dựa vào trí thông minh của mình, anh lập tức hiểu ra chuyện này là thế nào.
Chắc chắn khi mình chữa thương cho Hạ Mạt, di động đã rơi trong phòng cô ta, khi Lê Mỹ Gia gọi điện thoại tới, mình đang ở phòng khác điều tức nội lực, chắc hẳn Hạ Mạt cố ý tìm chút phiền toái cho mình, nên mới cố ý nói như vậy.
“Hạ Mạt, cô giỏi lắm, lấy oán trả ơn đúng không, sớm biết cô là đồ vô lương tâm như thế, ngày hôm qua lẽ ra nên xoa bóp cẩn thận thu chút lợi tức.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Tử Hiên tức giận, hối hận nói.
Lê Mỹ Gia nói mớ vài câu, sau đó lại nghiêng người thay đổi tư thế ngủ khò khò.
Hoàng Tử Hiên vội vàng hỏi tiếp: “Không trừ tiền lương được không?”
Lê Mỹ Gia không trả lời.
“Vậy không trừ tiền thưởng được chứ?” Hoàng Tử Hiên lui một bước hỏi tiếp.
Lê Mỹ Gia vẫn không đáp lời.
Hoàng Tử Hiên tức giận: “Tôi nói này, sao phụ nữ các cô đều vô lương tâm như thế, ai mỗi ngày đều dậy sớm nấu cơm cho cô hả? Ai liều chết làm vệ sĩ cho cô? Ai bế cô về khi cô uống say?”
Lê Mỹ Gia đã ngủ say từ lâu rồi, căn bản không nghe được lời oán giận của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên oán giận một lúc lâu không thấy ai phản ứng, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, anh lui lại đến trước giường, khom lưng xấu xa cười với Lê Mỹ Gia: “Cô đó, cái đồ không có lương tâm này, muốn trừ lương của tôi đúng không, vậy thì tôi không thể để cô trừ lung tung như vậy được.”
Nói xong anh chu môi hôn chụt một cái lên trên gò má đỏ ửng của cô, cảm xúc mềm mại từ trên môi truyền đến khiến đầu óc Hoàng Tử Hiên rung động, giống như có dòng điện chạy qua vậy.
Anh sợ nêu hôn tiếp, mình sẽ không nhịn được…
Ra khỏi phòng Lê Mỹ Gia, khóe miệng Hoàng Tử Hiên còn mang theo nụ cười trộm.
Anh nghĩ, nếu để Lê Mỹ Gia biết mình hôn trộm cô ấy, chắc chắn sẽ cầm dao gϊếŧ mình.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Lê Mỹ Gia, ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn.
Cười trộm về đến phòng mình, men say cũng bắt đầu ngấm vào người, hơn nữa tối qua Hoàng Tử Hiên tu luyện suốt cả đêm, anh cũng đã mệt mỏi rã rời rồi, vừa về đến phòng đã cởi giày trèo lên giường, đắp chăn ngủ khò khò.
…
Ngày hôm sau tin tức Công ty khoa học kỹ thuật internet Thịnh Thế hợp tác với ngân hàng Hoa Hạ phủ đầy mặt báo, tin tức Lê Mỹ Gia lấy được hợp đồng năm ngàn vạn cũng truyền khắp tập đoàn Thịnh Thế.
Dựa theo đánh cuộc trước đó, hội đồng quản trị của tập đoàn cần phải chấp thuận để Lê Mỹ Gia tạm giữ chức chủ tịch tập đoàn.
Nhưng mà hội đồng quản trị lại lật lọng, Hùng Anh Tài cầm đầu, thế mà có hơn một nửa thành viên hội đồng quản trị dùng lý do Lê Mỹ Gia còn trẻ tuổi để phủ quyết, phản đối Lê Mỹ Gia đảm nhiệm chức vụ chủ tịch.
Việc này giằng co hai ngày vẫn không đưa ra được kết quả, Lê Mỹ Gia đơn giản ném vấn đề khó khăn này lại cho Lê Tinh Hà, dù sao lời hứa hẹn do ông ta đưa ra, nếu như ông ta không thực hiện, Lê Mỹ Gia cũng sẽ không để ông ta sống yên.
Vứt bỏ chuyện của Thịnh Thế, Lê Mỹ Gia lập tức nhàn rỗi, nhân cơ hội rảnh rỗi hiếm có này, cô bảo Chu Tử đặt hai vé đến Uy Hải, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi Long Thành.
Uy Hải là đô thị cấp một tiếp giáp với Long Thành, khoảng cách giữa hai thành thị không đến hai trăm km, ngồi tàu cao tốc chỉ mất hơn một tiếng một chút.
Hôm nay Lê Mỹ Gia và Chu Tử đều ăn mặc rất giản dị, xuống khỏi tàu cao tốc lập tức gọi xe, dựa theo địa chỉ trên mạng đi đến hẻm Tam Nguyên..