Tiếng đập cửa dừng lại một lúc xong, trong sân vang lên tiếng bước chân: “Ai thế?”
“Thím, là cháu, Hạ Mạt.” Hạ Mạt đáp.
Người đằng sau cánh cửa nghe thấy giọng nói của Hạ Mạt thì mở cửa ra: “Tiểu Hạ à, sao muộn thế này rồi còn tới, vào đi.”
“Cháu muốn tới thăm thím và chú một chút, có quấy rầy giấc ngủ của hai người không.” Hạ Mạt nói.
Mẹ của Tiểu Bối là thím Vương nghe thế thì đau buồn nói: “Từ lúc Tiểu Bối đi, hai người bọn thím đau lòng không thôi, đâu ngủ được, cứ một lát lại tỉnh.”
Nhắc tới Tiểu Bối, trong không khí tràn đầy sự bi thương.
Mẹ của Tiểu Bối lau nước mắt đang chảy dài, miễn cưỡng nở nụ cười, kéo tay Hạ Mạt nói: “Nhìn thím này, lại đi nói mấy cái… này, lúc nữa chú của cháu lại nói thím mất.
Đi vào đây, Tiểu Hạ, cả vị này nữa, vào trong nhà ngồi đi.”
“Thím thẩm cứ gọi anh ấy là Hoàng Tử Hiên là được, anh ấy cũng là bạn của Tiểu Bối, vừa biết được chuyện của Tiểu Bối, bèn lập tức tới thăm chú thím đây.” Hạ Mạt cố tình bịa ra một thân phận khác cho Hoàng Tử Hiên, để mẹ của Tiểu Bối khỏi lo lắng.
Thím Vương nghe thấy thế thì cảm kích nhìn Hoàng Tử Hiên nói: “Cảm ơn cháu đã đến thăm.”
“Thím khách sáo rồi, thân là bạn của Tiểu Bối, đây là chuyện cháu nên làm.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu đáp.
Khi bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào trong, thím Vương mời bọn họ ngồi ngoài phòng khách, rót trà cho bọn họ xong mới đi gọi bố của Tiểu Bối về.
Hoàng Tử Hiên ngồi trên ghế dài, đánh giá hoàn cảnh của nhà Tiểu Bối.
Vừa nãy khi ở trong sân anh đã nhìn ra, nhà của Tiểu Bối cũng đã được xây từ lâu rồi.
Bây giờ nhìn bên trong này, càng thêm chắc chắn rằng ngôi nhà này đã được xây ít nhất mười năm trở lên, trên tường đã có một số chỗ nứt ra rồi, mấy thứ đồ gia dụng đơn giản ít ỏi trong nhà cũng toàn đồ từ hơn mười năm trước.
Tiểu Bối thay Hạ Mạt đi nằm vùng, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.
Hơn nữa chính bản thân cô ta làm việc ở nơi đó cũng có thêm thu nhập, thu nhập từ hai nguồn không hề thấp, sao trong nhà lại chỉ có bốn bức tường không thế này?
Trong lúc Hoàng Tử Hiên còn đang nghi ngờ thì thím Vương đỡ ba của Tiểu Bối ra, nghe tiếng thở dốc hư nhược, Hoàng Tử Hiên theo bản năng nhìn qua.
Vừa nhìn thấy, anh ta không khỏi giật mình kinh hoảng, ba của Tiểu Bối tóc hoa râm, gầy như que củi, thoạt nhìn già hơn mẹ Tiểu Bối cả mười tuổi.
Điều khiến anh ta kinh ngạc hơn là gương mặt đầy nếp nhăn của ông ấy, cả khuôn mặt cứ xiêu vẹo, một con mắt xếch lên, một con khác thì sụp xuống, cái mũi thì còn thẳng, nhưng mồm thì bị lệch, còn đang chảy cả nước bọt ra ngoài.
“Đột quỵ não?” Nhìn thấy thế, trong đầu Hoàng Tử Hiên nhảy ra một chứng bệnh.
Chỉ có điều khi anh ta nhìn kĩ lại tay chân của ba Tiểu Bối, phát hiện chúng vẫn bình thường, bước đi cũng bình thường, chỉ là bởi vì quá gầy mà có vẻ phù phiếm không có sức.
Tứ chi có thể hoạt động bình thường thì thoạt nhìn có vẻ cũng không phải là bị đột quỵ não.
Hoàng Tử Hiên đang muốn suy nghĩ lại thì mẹ của Tiểu Bối đã đỡ ba Tiểu Bối ngồi xuống đối diện, ông ta muốn cười với anh và Hạ Mạt, nhưng gương mặt cứng đơ không chịu nghe lời, chỉ có thể chỉ vào chén trà, dùng động tác để ra hiệu mời bọn họ uống nước.
“Chú à, bọn cháu tới thăm chú một lát.
Dạo này chú lại gầy hơn rồi, có phải là ăn cơm không ngon không?” Hạ Mạt không uống trà, mà cầm bàn tay gầy guộc xương xẩu của ông ta, đau lòng nói.
“A… A…” Chú Vương há miệng ra, ngoại trừ chảy nước bọt thì chỉ có thể phát ra một vài âm thanh không rõ ràng, không nghe rõ được ông ta đang nói gì.
“Chú à, không vội, cứ từ từ nói.” Hạ Mạt không ghét bỏ nước miếng của ông ta, cầm khăn mặt lên lau.
“Tiểu Hạ, để thím, cháu để xuống đi.” Thím Vương nhanh chóng tiến lên nói.
Hạ Mạt không đưa khăn mặt cho bà ấy, lắc đầu nói: “Thím à, cháu không chê bẩn.
Lần trước cháu cũng nói rồi, Tiểu Bối mất, cháu chính là con cháu của hai người, hai người là ba mẹ của cháu.
Trên đời này làm gì có đứa con nào chê ba mẹ mình bẩn, nếu thím cứ khách sáo với cháu như thế, có phải là không chịu nhận cháu làm con gái không.”
Thím Vương nghe thấy thế thì rơi nước mắt, chú Vương cũng khóc nấc lên, ngay cả Hạ Mạt cũng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt, chỉ có điều lại nhịn xuống nói: “Chú thím à, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
Hôm nay cháu và Hoàng Tử Hiên tới đây là để gửi hai người chút tiền.”
Cô ta cầm túi xách trên bàn lên, kéo khóa kéo, lấy ra một bọc tiền.
Số tiền này không được sắp xếp cẩn thận, tùy tiện bỏ vào thành một cục, hơn trăm nghìn tệ nhìn thoáng qua rất dày.
“Ừm, nhiều tiền như thế…” Thím Vương giật mình, lần đầu tiên bà ấy thấy nhiều tiền như vậy, rất sợ hãi.
Chú Vương cũng hoảng sợ không kém, mặt ông ta đần ra, hơn nữa vẻ mặt giật mình có vẻ rất quái dị, lại có chút khôi hài.
“Thím, thím cứ nhận đi.
Ngày mai đi gửi ngân hàng, giữ lại để khám bệnh cho chú.” Hạ Mạt đưa tiền cho bọn họ.
“A a a…” Chú Vương liên tục xua tay, có vẻ rất nóng nảy.
Hoàng Tử Hiên nhìn một lúc lâu mới hiểu ông ấy khua chân múa tay như thế là để biểu thị rằng mình không cần.
“Chú của cháu nói rất đúng, tiền này bọn thím không nhận được, nhiều lắm.
Lần trước cháu đã cho bọn thím năm trăm nghìn tệ, đủ cho hai người già này sống rồi.
Bệnh của chú Vương cháu cứ như thế, đi chữa mãi cũng không hơn lên được, bọn thím không muốn lãng phí số tiền ấy.” Thím Vương phụ họa ý từ chối của chồng mình.
Hạ Mạt đã đoán được bọn họ sẽ từ chối từ trước, cũng đã nghĩ xong lý do, cười cười nói: “Chú thím à, tiền này không phải là cháu cho, mà là Hoàng Tử Hiên đưa.”
Nói xong bèn liếc nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, Hoàng Tử Hiên nhận được ám hiệu lập tức gật đầu: “Vâng, chú thím, tiền này là một chút lòng thành của cháu, hai người nhận đi ạ.”
Hai người nghe thế thì nhìn Hoàng Tử Hiên với ánh mắt kì lạ, Hạ Mạt nói anh ta là bạn của Tiểu Bối, nhưng bọn họ chưa từng thấy Tiểu Bối nói có người bạn nào đẳng cấp như thế này, có nhiều tiền đến thế, một trăm nghìn tệ mà chỉ là một chút lòng thành thôi.
“A a a…” Chú Vương lại bắt đầu xua tay tỏ ý không nhận.
Thím Vương hẳn là chuyện gì cũng nghe chồng mình, nên vội vàng trả tiền cho Hoàng Tử Hiên: “Tiểu Hoàng, cảm ơn ý tốt của cháu, chú thím hiểu được tấm lòng của cháu rồi, nhưng bọn thím thật sự không thể nhận số tiền này được.”
“Thím à, thím đừng hiểu nhầm, tiền này không phải tự cháu cho.” Hoàng Tử Hiên đẩy tiền lại nói: “Cháu và Tiểu Bối là đồng nghiệp chung công ty.
Khi bọn cháu nghe được chuyện của Tiểu Bối mọi người đều góp chút lòng thành, từ ít thành nhiều.
Lúc cháu tới đây, mọi người đều bảo nhất định phải để cô chú nhận số tiền này, nếu hai người không nhận, ngày mai bọn cháu lại tới, nếu chú thím không nhận, thì bọn cháu cứ đến khi nào hai người nhận thì thôi.”
Hoàng Tử Hiên nói như thế khiến Hạ Mạt phải nhìn anh ta thán phục, nói dối như thế quá hoàn hảo.
“Này này…” Thím Thẩm không biết làm sao, đành nhìn về phía chồng.
Chú Vương còn không chịu nhận, tiếp tục khoa tay múa chân một lúc.
Khua tay múa chân như thế nhìn hơi phức tạp, Hoàng Tử Hiên nhìn không hiểu.
Cũng may mà thím Vương lập tức phiên dịch: “Chú Vương nói cảm ơn ý tốt của hai đứa, các cháu cũng là người có cha mẹ, kiếm tiền không dễ dàng, chú bảo mấy đứa cầm tiền về hiếu kính cha mẹ của mình đi.”
Chú Vương lập tức gật đầu.
Nghe thấy thím Vương phiên dịch chuẩn như thế, Hoàng Tử Hiên âm thầm bội phục, ngôn ngữ ký hiệu này vượt quá cấp tám rồi.
“Chú thím đừng cố chấp nữa, bọn họ đều là bạn của Tiểu Bối, chỉ có điều không có điều kiện để tự tới đây được.
Nếu như chú thím không nhận thì bọn họ sẽ kéo nhau tới đây hết.
Đến lúc đó hàng xóm xung quanh đều biết chuyện này, lỡ như khiến kẻ nào có suy nghĩ không đứng đắn để ý thì làm sao đây.”
“Đúng đúng, giờ nhân lúc còn chưa có ai biết, thím nhanh cất tiền đi đi.” Hoàng Tử Hiên xoa cằm nói.
“Không được, không thể nhận được…”
“Haiz, thím à, có phải là chú có bệnh về dây thần kinh sinh ba không?” Hoàng Tử Hiên thấy thím Vương muốn từ chối hoàn toàn, lập tức cắt đứt lời thím, nói sang chuyện khác.
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên đột nhiên nói đến bệnh của chồng, thím Vương bỗng dưng ngẩn ra.
Không chỉ có thím Vương, ngay cả Hạ Mạt và chú Vương đồng thời ngẩn ra.
Hai vợ chồng chú thím Vương đều nhìn về Hạ Mạt, đại khái là đang hỏi có phải Hạ Mạt nói cho anh ta biết hay không.
Hạ Mạt lập tức lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết chú Vương có bệnh đau dây thần kinh sinh ba như thế? Hình như tôi chưa từng nói cho anh biết mà.”
“Ừ, cô chưa nói, tôi tự nhìn thấy được.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
“Sao anh/cháu nhìn ra được?” Hạ Mạt và thím Vương đồng thanh hỏi.
Chú Vương không thể nói chuyện, nhưng cũng dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn anh ta.
Hoàng Tử Hiên cũng hơi xấu hổ, ban đầu anh ta vẫn cho rằng chú Vương bị đột quỵ não, nên vẫn phân tích theo hướng đó.
Nhưng sau khi quan sát chú Vương nhiều lần thì phát hiện ngoại trừ gương mặt và ngũ quan ra thì tay chân vẫn hoạt động như thường, mấu chốt là đầu óc vẫn rất minh mẫn, như vậy hoàn toàn không giống với biểu hiện của người bị đột quỵ não..