Tần Duệ vừa nghe vừa gật đầu nói: “Mọi chuyện đúng là như thế, xem ra mấy năm gần đây em đã không bỏ bê và uổng phí y thuật của mình.
Anh đã xem bức ảnh em gửi cho anh và anh thấy rằng, vấn đề cốt yếu ở đây như những tình huống mà em đã từng đề cập đến.
Nếu hiện không còn hy vọng gì ở Tây y nữa, vậy hãy thử chuyển sang Trung y đi.”
“Em cũng nghĩ như thế đấy.
Vì đây là lần đầu tiên em gặp ca bệnh như thế và cũng vì không thể nghĩ ra cách nào khác nên mới đành nhờ anh hai giúp em.” Hoàng Tử Hiên gật đầu rồi đáp lại.
Tần Duệ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hiện tại anh bận, chưa thể ra ngoài nên không thể tự đi tới đó được.
Thôi thì anh sẽ chỉ cho em cách này rồi em tự làm nhé.”
“Đúng vậy đó, ý em cũng như thế, em không dám làm phiền anh chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu để người khác biết một vị bác sĩ thiên tài như anh đến Long Thành này, chắc người trong giới y học sẽ phát điên lên mất.” Hoàng Tử Hiên vừa cười vừa chọc ghẹo Tần Duệ.
“Cái miệng của thằng nhóc này vẫn đáo để như ngày nào nhỉ.
Thôi được rồi, chúng ta đừng trêu qua trêu lại nữa.
Giờ anh sẽ dạy cho em một phương pháp trị liệu của Trung y, phương pháp này rất có hiệu quả trong việc điều trị tổn thương ở dây thần kinh tam thoa.” Tần Duệ vừa cười vừa xoay người lại rồi nói.
Nghe vậy, Hoàng Tử Hiên không đùa nữa mà nghiêm túc nói: “Anh hai, anh nói đi, em đang nghe.”
“Ừm, trong Trung y có một phương pháp trị liệu với tên là phương pháp nhúng huyệt.
Đây là một phương pháp mở rộng của châm cứu và cũng rất thông dụng, chỉ có điều trước đây anh chưa dạy cho em…”
Trong mấy phút sau đó, Tần Duệ giải thích cặn kẽ cho Hoàng Tử Hiên hiểu thế nào là phương pháp nhúng huyệt, thế nào là cấy chỉ Catgut vào huyệt, cách thực hiện và những việc phải chú ý khác, thậm chí Tần Duệ còn giảng cho Hoàng Tử Hiên biết tất cả các ***** ** nằm trên dây thần kinh tam thoa nữa.
Hoàng Tử Hiên không dám lơ là mà lắng nghe cẩn thận rồi ghi nhớ thật kĩ từng câu, từng chữ của Tần Duệ vào trong lòng.
Vừa nghe anh vừa thấy vui mừng vì bản thân anh đã biết được vài kiến thức cơ bản về Trung y, nếu không những ***** ** đầy phức tạp ấy cũng đủ khiến anh đau đầu.
“Về cơ bản chỉ có vậy thôi, phần còn lại thì không còn gì khác.
Mặc dù nghe có vẻ khó khăn nhưng những kiến thức này cũng chỉ là một chuyện đơn giản so với y thuật hiện tại của em thôi.” Tần Duệ cười rồi nói.
Nghe vậy, Hoàng Tử Hiên toát hết mồ hôi rồi đáp lại: “Anh hai, anh đánh giá quá cao em rồi.
Mấy cái ***** ** anh vừa nói đấy, em phải nghiên cứu kĩ mới hiểu và phân biệt được.”
“Ha ha, em phải tin vào chính mình chứ.
Anh sẽ gửi cho em vài bức vẽ về huyệt đạo của dây thần kinh tam thoa.
Em xem trước, khi nào em nằm lòng phương pháp này thì hẵng bắt tay vào thực hiện.” Tần Duệ cười.
“Chính tay anh vẽ chúng à?” Hoàng Tử Hiên vội vàng hỏi.
Trán của Tần Duệ co giật: “Thế em nghĩ anh dám tải mấy tấm ảnh trên mạng xuống rồi đưa cho em nghiên cứu à? Nhỡ đến lúc em chữa trị mà bệnh nhân gặp chuyện không may, vậy chẳng phải anh giúp em đập vỡ uy tín và danh dự của anh sao?”
Nghe vậy, Hoàng Tử Hiên càng thêm tin tưởng Tần Duệ, anh cười hi hi rồi nói: “Vậy tốt rồi, vậy em không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của anh nữa.”
Thấy thế, khi Hoàng Tử Hiên chuẩn bị cúp máy, Tần Duệ vội nói tiếp: “Thế em không muốn biết bây giờ anh đang ở đâu sao?”
Hoàng Tử Hiên sửng sốt rồi hỏi lại một cách dè dặt: “Chẳng phải anh đang ở nhà chứa sao? Anh hai, nếu quả thật là anh đến đó thì tuyệt đối đừng để mẹ cả biết chuyện, nếu không bà ấy sẽ đánh chết anh.”
Khóe miệng của Tần Duệ co giật, còn đầu thì đau đến choáng váng: “Lúc nhóc con này nói chuyện nghiêm túc, những ai thuộc bậc cha chú đều bảo em giống bố nhất.” Nói xong, anh thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Anh đang ở nhà họ Mạc.”
Nụ cười trên mặt Hoàng Tử Hiên lập tức ngưng lại nơi khóe miệng, anh định mở miệng nói thêm điều gì đó, nhưng sau cùng lại thôi.
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Tần Duệ thở dài rồi nói: “Anh đến nhà họ Mạc cũng chẳng để làm gì, chỉ tiện đường ghé qua thăm Phù Dao thôi.
Nhà người ta không nhắc một lời nào về việc ngày xưa em từng bỏ trốn trước ngày cưới cả, chỉ có em nghĩ đó là chuyện lớn, vừa phạm sai lầm đã bỏ đi thật xa.”
Hoàng Tử Hiên gượng gạo kéo khóe miệng lên, hỏi khẽ: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Em muốn hỏi về tâm trạng hay thân thể?” Tần Duệ hỏi.
“Về thân thể ấy, chẳng phải anh vừa bảo nhà người ta không để ý đến việc em có bỏ trốn trước ngày cưới hay không à, nếu vậy chắc tâm trạng của cô ấy không bị ảnh hưởng gì.” Hoàng Tử Hiên nói.
Tần Duệ thở dài: “Vẫn như trước thôi, không đỡ hơn tí nào.”
Thật ra, Hoàng Tử Hiên đã đoán ra câu trả lời này từ lâu, nhưng trong lòng anh vẫn không tránh khỏi nỗi thất vọng.”
“Em ba à, Phù Dao là một người con gái hiếm có, anh nghĩ em là người hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Cô ấy đã nói với anh, mong anh sẽ truyền đạt lại suy nghĩ của cô ấy với các bậc cha chú trong nhà họ Hoàng và mong nhà họ Hoàng sẽ không gây áp lực cho em.
Dù em có cưới cô ấy hay không, tình cảm tốt đẹp giữa hai nhà họ Hoàng và Mạc sẽ mãi không thay đổi.
” Tần Duệ lại thở dài rồi nói tiếp: “Nếu có thời gian, em hãy đến thăm cô ấy, dù sao hai đứa không gặp lại nhau đã ba năm.
Theo như anh thấy, có lẽ cô ấy muốn em quay về lắm.”
Mãi đến khi Tần Duệ cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên vẫn đang đắm chìm trong ký ức năm xưa.
Năm mười sáu tuổi, vì cảm thấy tính cách của Hoàng Tử Hiên không ổn nên nhà họ Hoàng đã gửi cậu đến nhà họ Mạc để học Thái Cực Quyền với người đứng đầu của nhà họ.
Hoàng Tử Hiên của năm mười sáu tuổi vẫn là một cậu thiếu niên ngang tàng không biết trời cao đất rộng, luôn cho rằng bản thân mình bất khả chiến bại.
Lúc mới vừa tới nhà họ Mạc, anh chẳng thích ứng được chút nào, anh từ một cậu chủ nhỏ được hầu hạ tận tình, duỗi tay có người mặc áo giúp, cơm ngon được dâng đến tận miệng nay trở thành đứa em nhỏ không cùng họ.
Không những không thích ứng được với cuộc sống nơi đây, anh còn bị các đàn anh bắt nạt.
Khi đó, hôm nào anh cũng bị đàn chị đánh cho một trận, vì không chịu khuất phục hên hôm nào anh cũng bị đánh đến bầm mũi và sưng cả mặt mày.
Lúc đó, chỉ có một người chị luôn quan tâm đến anh, giúp anh bôi thuốc, tập Thái Cực Quyền với anh, giúp anh từ từ thích nghi với những ngày sống tại nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc không thiếu tiền, nhưng họ rất khắt khe với những học trò mới bắt đầu vào học.
Nếu tập luyện không tốt, thậm chí sẽ không được ăn cơm.
Vừa mới bắt đầu học, Hoàng Tử Hiên đã bị phạt không được ăn cơm, hôm nào cũng phải luyện công đến tận tối muộn.
Đàn chị của anh lần nào cũng cố ý phạm sai lầm, sau đó bị thầy bắt ở lại chịu phạt Hoàng Tử Hiên.
Hai đứa thường vào bếp trộm đồ ăn, có khi là đồ ăn còn thừa trong bếp, có khi chẳng kiếm được một bát cơm trắng.
Để no bụng, họ đành lấy trộm một số nguyên liệu và tự chế biến.
Mới đầu, Hoàng Tử Hiên không biết nấu ăn, chiên một đĩa khoai tây vụn cũng ra món khoai tây bóng đêm.
Sau này vì làm càng nhiều càng quen tay, lại được thừa hưởng thêm thiên phú của ông ba nên dần dà anh nấu ngon hẳn lên.
Hoàng Tử Hiên biết đàn chị thích anh, nhưng dường như anh lại xem đàn chị như người nhà.
Nếu bảo anh phải ôm đàn chị, anh sẽ luôn cảm thấy anh đang khinh thường đàn chị ấy.
Cũng vì luôn dành sự tôn trọng cho cô ấy nên anh không dám thích đàn chị.
Từ năm mười sáu đến mười tám tuổi, tuy cuộc sống của Hoàng Tử Hiên không được thoải mái như trước, hay nói cách khác là cực khổ hơn trước, nhưng đó lại là khoảng thời gian viên mãn nhất và hạnh phúc nhất của anh.
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Thái Cực Quyền của anh cũng đã có những bước phát triển vượt bậc, tính cách của anh ngày một chín chắn, trưởng thành và điềm tinh hơn rất nhiều.
Cứ ngỡ anh sẽ ở lại nhà họ Mạc cho đến khi Thái Cực Quyền của anh đạt được những thành tựu lớn lao, các bậc cha chú nhà họ Hoàng thấy rằng anh không cần phải luyện thêm về tính cách của mình nữa.
Tuy nhiên, ở tuổi mười tám, một sự việc ngoài ý muốn đã thay đổi cuộc đời anh và đẩy anh xuống đáy vực sâu thẳm.
Bảy năm qua, hầu như ngày nào Hoàng Tử Hiên cũng sống trong cảm giác tội lỗi.
Anh rong ruổi bắc nam, chạy khắp nơi trên thế giới, chỉ để tìm cách bù đắp cho đàn chị năm xưa.
Chỉ có điều ông trời không tán thành với ý nguyện của lòng người, đã bảy năm trôi qua, anh vẫn chưa tìm được.
“Có phải bệnh tình của chú chẳng còn cách nào để cứu chữa?”
Hạ Mạt thấy Hoàng Tử Hiên chưa vào nhà nên bước ra ngoài xem thử, thấy anh cau mày, sắc mặt lại có vẻ buồn bực, cô ta bất giác hỏi nhỏ.
“Hả?” Nghe giọng ai đó đang hỏi, Hoàng Tử Hiên hoàn hồn, anh liếc nhìn Hạ Mạt rồi nói: “À, không phải.”
“Vậy sao trông mặt anh lại thế này? Tôi cứ nghĩ anh chẳng còn cách nào để cứu chú.” Nghe vậy, Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Tử Hiên gượng gạo cười, tạm thời anh sẽ đè chặt chuyện nhà họ Mạc vào tận đáy lòng.
Anh lắc đầu và nói: “Mặc dù tôi đã có cách, nhưng trước giờ tôi chưa sử dụng phương pháp đó.
Ban nãy người ta giảng cho tôi nhiều như thế nên đến giờ tôi vẫn đang cố gắng tiêu hóa nó đây.”
“Vậy bây giờ anh đã chắc chắn đến mức nào?” Hạ Mạt vì quan tâm nên hỏi tiếp.
“Vào nhà rồi nói tiếp.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào trong nhà rồi mau chóng bước vào.
Chú Vương và thím Vương đều đang đợi, thấy Hoàng Tử Hiên đi vào, dì Vương sốt sắng hỏi: “Tiểu Hoàng, thế nào rồi? Anh con có cách nào không?”
Hoàng Tử Hiên mỉm cười, đáp lại: “Thím Vương, thím đừng lo lắng, anh con đã có cách rồi.”
Nghe vậy, trong mắt của hai vợ chồng chú thím ánh lên tia hy vọng.
Thím Vương vội hỏi tiếp: “Vậy phải chữa thế nào? Chúng ta có phải sang chỗ của anh con không?”
“Không cần phải làm vậy đâu, anh con đã nói cách chữa trị cho con rồi.” Hoàng Tử Hiên cười rồi nói: “Phương pháp này khá phức tạp, nói ra chắc chú thím sẽ không hiểu nên con sẽ không giải thích cho chú thím nghe.
Hôm nay cũng muộn rồi, mọi người mau nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai khi con và Hạ Mạt sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sẽ qua đón chú thím.
“
Chú Vương và thím Vương rất tin tưởng Hoàng Tử Hiên, nghe vậy cả hai đều gật đầu.
Lúc tiễn đám người Hoàng Tử Hiên ra ngoài, thím Vương tiếp tục cảm ơn anh.
“Vậy là được rồi, thím à, thím mau vào trong đi, chúng con sắp phải đi rồi.” Bà ấy cảm ơn nhiều đến nỗi làm Hạ Mạt phát sợ, nên cô ta mới thúc giục thím Vương quay vào nhà.
Thím Vương gật đầu và bảo họ lái xe cẩn thận, sau đó bà ấy quay vào và đóng cửa..