“Dao Anh, anh đã biết chuyện dự án của bọn em rồi.”
Dao Anh kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Mạc Phong. Anh điềm đạm cất lời, trong câu nói mang theo sự cảm thông và tiếc nuối.
“Sao anh lại biết được?”
Cô nhớ đến khi nãy Thẩm Lệ vừa thấy anh đến không lấy vẻ gì là bất ngờ, cô ấy còn chủ động kéo Tiểu Nam đi để họ có không gian riêng tư nói chuyện với nhau.
Hẳn là Thẩm Lệ đã nói với Mạc Phong.
Anh vội vàng giải thích: “Anh có biết về dự án của nhóm em, nhưng anh đảm bảo bản thân chưa từng tiết lộ thông tin với ai khác. Hơn nữa những gì anh biết được là do em nói với anh, em cũng biết là nó không đủ để……”
“Em tin anh.” Dao Anh nhẹ nhàng cắt lời anh, “Em biết anh không làm như vậy, cho nên em chưa từng nghi ngờ. Sự cố của nhóm bọn em nhất định là do có kẻ đã đứng sau cố tình bày ra để mọi người hiểu lầm lẫn nhau.”
“Cảm ơn em.”
Giữa hai người từ trước đến nay vẫn thế. Rõ ràng trong lòng đều đong đầy tình cảm, nhưng đến khi thể hiện ra ngoài vẫn chỉ có mấy câu khách sáo. Ban đầu Dao Anh nghĩ chỉ cần như vậy là đủ, nhưng khi nghe được tiếng gọi tên anh ngọt ngào của Dương Thiếu Lam ở hành lang thư viện lần ấy, dường như sự tốt đẹp mà bao lâu nay cô vẫn luôn nhận định hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như người anh yêu không phải cô, cô cũng không cần cố chấp dùng mọi cách lôi kéo anh về phía mình, cô sẽ toại nguyện cho anh ở bên người anh chọn.
Nhưng có người nào nhìn thấy người mình luôn dành tình cảm ở bên người khác mà có thể mỉm cười hạnh phúc, Dao Anh chỉ là người thường, cô không phải bậc thánh nữ nên cô mới tránh mặt anh.
Dao Anh rũ mắt, thấp giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây.”
Ngay khoảnh khắc cô lướt qua người Mạc Phong, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay nhỏ xinh níu giữ bước chân cô lại. Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, không muốn để cô đi, nhưng đến khi giữ được cô thì lại không biết nên nói gì trước.
“Thật ra anh và Dương Thiếu Lam không có gì cả. Em đừng hiểu lầm, có được không?” Giọng anh ấm áp, trong lời nói dường như còn có ý tứ cầu xin cứ luôn quanh quẩn bên tai Dao Anh.
Đúng vậy, bởi vì anh và Dương Thiếu Lam không có gì, nên xin em đừng hiểu lầm, xin em đừng lạnh nhạt với anh.
Dao Anh quay đầu lại, đôi chân của cô vẫn hướng về phía trước nhưng không bước đi, “Sao anh lại nói với em những lời này?”
“Anh thích em, nên anh không muốn em hiểu lầm anh với Dương Thiếu Lam.”
Cô cố gắng ép mình bình tĩnh lại, “Ngày hôm đó em đã nghe cô bé nói chuyện với anh qua điện thoại, cách gọi tên anh rõ ràng không giống như không có gì.”
“Có thể em không tin, nhưng anh thậm chí còn chưa từng lưu số điện thoại hay có bất kỳ phương thức liên lạc nào với Dương Thiếu Lam. Lúc ở hội sinh viên anh và cô ấy cũng chỉ nói chuyện đôi ba câu.”
Mạc Phong nhìn thẳng vào mắt Dao Anh, nơi đáy mắt anh ánh lên vẻ kiên định vững vàng, khiến cho người ta yên tâm đến lạ.
“Em…… có đồng ý hẹn hò với anh không?”
Anh thích em.
Em có đồng ý hẹn hò với anh không. Đọc 𝘵hêm các chươ𝑛g mới 𝘵ại || 𝗧𝙧𝖴m𝗧𝙧u𝘆ệ 𝑛﹒VN ||
Lời tỏ tình của anh đến trong tình huống quá bất ngờ, làm Dao Anh đứng ngây ngốc một chỗ, nhất thời không biết phản ứng lại thế nào.
Mạc Phong không thấy cô đáp lại cũng không vội thúc giục, anh im lặng chờ đợi câu trả lời từ cô. Lòng anh bây giờ như lửa đốt, sợ rằng nếu cô không đồng ý anh không biết nên đối đáp lại thế nào.
Qua một lúc lâu sau, Dao Anh mới khẽ nở nụ cười: “Như thế này có hơi sơ sài không?”
Một buổi chiều cuối thu, mặt trời gieo xuống những tia nắng vàng tươi nhưng không hề gắt gỏng, hai bên cây cối không ngừng rung chuyển vì sức gió thổi mạnh mẽ, tất cả lại trở nên mờ ảo đi trong khoảng không gian chỉ có hai người.
Mạc Phong ngẩn người sau câu hỏi của cô.
“Nếu em cảm thấy quá qua loa thì cứ coi như hôm nay anh chưa nói gì đi, lần tới anh sẽ……”
“Em đâu có nói là không đồng ý.” Anh còn chưa nói hết, nụ cười của Dao Anh càng trở nên rạng rỡ hơn.
Hai mắt Mạc Phong sáng lên, anh nắm lấy bả vai cô hỏi lại một lần nữa: “Anh không nghe sai đúng không?”
“Anh đã nghe thấy gì?” Thanh âm mềm mại của cô gái tựa như làn gió xuân mơn mởn sức sống, lại phảng phất nét tinh nghịch.
Mạc Phong nhắc lại câu trả lời của cô: “Em đồng ý.”
Dao Anh gật đầu. Anh chỉ chờ có thế, lập tức ôm chặt cô vào lòng, vòng tay anh mạnh mẽ mà ấm áp đến lạ.
Bên kia Thẩm Lệ và Tiểu Nam đi hết một vòng đã quay trở lại, hai cô gái đứng từ xa nhìn bọn họ ôm nhau hạnh phúc như vậy cũng đoán được mấy phần kết quả, trong lòng cảm thấy vui thay cho họ.
Một câu chuyện tình yêu tuổi thanh xuân đẹp đẽ đến theo cách rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng có thể khiến hai nhân vật chính trong câu chuyện ấy đủ thấu hiểu nhau, thấu hiểu tình cảm của mình dành cho đối phương.
Người có công lớn nhất chắc chắn là Thẩm Lệ. Nếu không phải vì hôm trước cô ấy tìm đến Mạc Phong và nói ra tất cả thì anh sẽ không có đủ can đảm bày tỏ tình cảm của mình như bây giờ.
Mạc Phong đưa tay khẽ vuốt tóc Dao Anh, nói: “Tóc em dài hơn nhiều rồi này.” Sau đó lại nhớ đến câu chuyện lần trước Thẩm Lệ từng kể, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Em để tóc ngắn cũng rất đẹp.”
Vừa sinh động vừa tràn đầy năng lượng, anh rất thích.
Nguyên nhân Dao Anh bắt đầu nuôi tóc dài là vì có lần cô từng nghe Mạc Phong với mấy người bạn nói chuyện với nhau. Khi đó có người đoán già đoán non xem một nam thần khoa Sinh như anh sẽ thích kiểu con gái thế nào.
Anh ta phát biểu rằng anh điềm đạm chu đáo, nhất định người con gái trong lòng anh phải là một cô gái có mái tóc dài tính cách hiền lành dịu dàng. Mặc dù sau đó anh đã vỗ vai người kia bảo rằng anh ta chỉ giỏi suy đoán thôi, nhưng Dao Anh cảm thấy rất hợp lý, nhìn lại bản thân mình thì bắt đầu tự ti.
Vậy nên Dao Anh bắt đầu để tóc dài, còn hỏi Tiểu Nam xem làm thế nào để trở nên dịu dàng giống như cô.
Thế nhưng đối với Mạc Phong, anh chưa bao giờ đặt ra hình tượng cụ thể, chỉ cần là người anh yêu thì hình dáng nào anh cũng đều yêu.