Tiểu Nam bước đi thẫn thờ trên vỉa hè. Ánh mắt cô vô hồn, đôi chân bước từng bước nặng trĩu, cô không trở về ký túc mà cứ bước lang thang từ cổng Đông của đại học A đến đâu đó mà chính cô cũng không biết.
Ngẫm lại tất cả sự việc diễn ra trong ba tháng nay, Tiểu Nam chợt cảm thấy thật nực cười. Ngay từ khi bắt đầu cô đã là con rối mặc cho kẻ khác điều khiển, bản thân lại không mảy may nhận ra.
Còn có Tạ Vũ. Anh và cô rõ ràng mới đó vẫn còn hạnh phúc như vậy. Những ngày ở quê của cô, hai người đã cùng nhau vui vẻ thế nào, vậy nhưng giờ lại trở nên xa cách nhau, nảy sinh hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác.
Con người đều luôn đi theo một trình tự mãi mãi không đổi, một khi đã nhớ về một mảnh ký ức nhỏ nhặt thì vô vàng những ký ức khác giống như một thước phim quay ngược ùa về thật mau chóng.
Tiểu Nam nhớ đến khoảng thời gian mình còn học cấp ba. Lần đầu tiên gặp nhau, cô nhếch nhác thê thảm dưới bầu trời mưa gió mây đen mù mịt, anh tựa như ánh nắng ấm áp xuất hiện soi chiếu cô, kéo cô ra khỏi vũng nước kia.
Sau đó, cô vì để nhìn thấy anh mà không ngần ngại đạp xe đến thư viện thành phố mỗi ngày, đứng từ xa nhìn anh, âm thầm lặng lẽ như thế.
Sau đó nữa, cô lại gặp anh, vẫn đứng nhìn anh từ xa một cách thầm lặng. Hình ảnh chàng trai dưới sắc vàng tươi rói của hoa giáng hương cô vĩnh viễn không thể quên, cũng không muốn quên. Khi ấy cô luôn cất giấu trong tim, coi đó là hình ảnh đẹp nhất trên đời mình được thấy.
Và rồi, cả hai đã chính thức gặp mặt nhau lần đầu tiên ở đại học. Trong mắt Tạ Vũ, đó là lần đầu tiên anh gặp cô, với cô thì dĩ nhiên không phải.
Lúc này Tiểu Nam mới nhận ra, khoảng thời gian yêu nhau hạnh phúc kia đã khiến cô hoàn toàn quên đi mình từng theo đuổi anh âm thầm ra sao, hai người cũng từng xảy ra hiểu lầm thế nào.
Tình cảnh hiện giờ chính là một gáo nước lạnh đã dội vào người cô, ép cô tỉnh táo lại.
Điều cuối cùng mà Dương Thiếu Lam đã nói với Tiểu Nam, cô không biết bản thân có nên tin cô ta hay không. Nếu đó là sự thật, thì cô không nên giận anh mới phải, vì chính cô cũng giấu anh chuyện dự án. Nhưng nghĩ đến một kẻ ngoài cuộc cố chen chân vào tình yêu của họ như Dương Thiếu Lam còn biết rõ anh hơn cả mình, tim cô nhói đau.
Tiểu Nam không biết mình đã đi bao xa, cô cứ bước chân trong vô thức, tâm trí đều dồn vào dòng tâm trạng rối ren kia, cho đến khi có người gọi tên cô mới giật mình bừng tỉnh.
“Nancy?”
Cô quay đầu lại, Mateo ngồi ở ghế sau của chiếc LS500 dừng lại ở ven đường trông khá quen mắt. Cậu nhóc kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay gọi cô:
“Qu’est-ce que tu fais?” (Chị đang làm gì thế?)
Tiểu Nam hít một hơi thở sâu rồi đi đến gần chiếc xe kia, cô đưa tay vuốt tóc ra sau mang tai, cúi người xuống nở nụ cười giả dối: “Je vais juste me promener. Et toi?” (Chị chỉ đi dạo thôi. Còn em thì sao?”
“Je suis allé à Disneyland avec Henry.” (Em đi đến Disneyland với Henry.)
“Henry?” Tiểu Nam ngạc nhiên.
Người mà Mateo nhắc đến tất nhiên là Trương Minh Hạo. Anh ngồi ở ghế lái, vừa nghe cô nói chuyện với Mateo liền kéo cửa kính trước xuống.
Cô nhỏ giọng chào anh: “Chào cậu, Trương Minh Hạo. Cậu dẫn bọn trẻ đi chơi à?”
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp lại, “Trời tối sẽ lạnh lắm. Cậu mau lên xe đi.”
Tiểu Nam lững thững đi trên vỉa hè vẫn luôn không có tâm trạng để ý, lúc này nhìn lên mới biết trời đã bắt đầu nhá nhem. Cô định từ chối thì Trương Minh Hạo lại nói:
“Chỗ này không cho đỗ xe, mau lên đi. Nếu không có người đến thì rắc rối đấy.”
Anh vừa dứt lời lập tức xuống xe, đi đến mở cửa ghế phụ cho Tiểu Nam. Cô cảm ơn anh, ngồi vào trong xe.
Đến lúc ngồi vào xe rồi cô mới phát hiện bên trong không chỉ có cặp song sinh Mateo và Frank mà còn có cả Văn Nguyệt. Cô dù kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép chào:
“Con chào cô.”
Văn Nguyệt mỉm cười dịu dàng, gật đầu thay cho câu trả lời.
Trương Minh Hạo lái xe đến tòa biệt thự kiểu Pháp ở ngoại ô. Hai đứa trẻ hôm nay hẳn là đã đi chơi rất nhiệt tình, vừa chạy vào trong nhà đã kêu đói muốn ăn tối. Văn Nguyệt bảo cô và Trương Minh Hạo ở lại cùng dùng bữa, nhưng cả hai đều từ chối.
Cô và đám nhóc chỉ vô tình gặp nhau ở trên đường, đi nhờ xe họ về đã là tốt lắm rồi, sao có thể ở lại đây dùng bữa?
Văn Nguyệt nói hai người không cần khách sáo, dẫu sao cũng đều là người thân quen cả, Trương Minh Hạo vẫn lắc đầu:
“Mẹ vào nấu bữa tối cho chúng đi. Con đi về đây.”
Bà không giữ cô và anh lại được cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn dò họ đi về cẩn thận rồi xoay người đi vào trong nhà.
Trương Minh Hạo vẫn theo thói quen mở cửa ghế phụ cho cô xong mới quay về ghế lái.
“Sao cậu không ở lại ăn tối với họ? Vì tôi làm phiền mọi người à?”
Anh rũ mắt, thấp giọng nói: “Lần trước tôi đã nói rồi không phải sao? Bọn họ là một gia đình, thêm tôi thì không phải. Thế thì tôi ở lại làm gì?”
Tiểu Nam mặc dù không hiểu ý anh là gì, cũng không nắm rõ hoàn cảnh gia đình anh, nhưng cô lựa chọn im lặng thay vì tiếp tục hỏi cho bằng được nguyên do.
Con người mà, ai chẳng có bí mật.
Trên đường về đại học A, Trương Minh Hạo dừng lại ở một tiệm ăn nhanh mua hai phần đồ ăn, một phần cho anh, một phần cho cô.
“Cảm ơn cậu hôm nay đưa tôi về, còn mua cả túi đồ ăn này nữa.” Tiểu Nam vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Hết bao nhiêu tôi chuyển lại cho cậu.”
“Không cần. Chút tiền này, cậu không cần bận tâm. Ăn xong thì đừng có buồn rồi chạy lung tung, ngày mai mà ốm là không lên lớp được đâu.”
Anh vẫn luôn nhớ rõ, mỗi lần cô có chuyện phiền muộn trong lòng đều tự hành hạ chính mình, kết quả là ốm hết mấy ngày. Cho nên lần này phải nói trước với cô, để cô phải chú ý đến bản thân hơn.