Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Mấy ngày cuối năm, lượng công việc càng ngày càng tăng, mục đích để giải quyết xong trong năm cũ, nhân viên sẽ có được kỳ nghỉ dài ngày hơn. Tiểu Nam và Thẩm Lệ là thực tập sinh cũng tuân theo lịch nghỉ đó, tất bật cả ngày ở công ty. Cũng may ở trường đã thi xong, hai người đỡ phải chạy qua chạy lại hai nơi.

Sắp sang năm mới, Tiểu Nam nhắn tin thử hỏi xem Tạ Vũ có định trở về nước đón năm mới với gia đình không, nhưng anh lại bảo rằng mình ở lại làm thêm nên không về. Cô nhìn câu trả lời của anh, mặc dù có chút không vui nhưng cũng không tiếp tục nhắn nữa, bỏ điện thoại một chỗ đi nấu bữa tối.

Không còn ở trong ký túc xá, bây giờ cô phải tự làm tất cả công việc trong bếp núc, từ đi siêu thị mua đồ ăn đến chuẩn bị bữa ăn, chỉ thi thoảng đi làm về quá muộn mới ghé vào quán ăn nhanh mua hamburger. Hiện giờ vẫn còn là sinh viên đang đi thực tập mà đã bận bịu như vậy, sau này tốt nghiệp rồi không biết sẽ thế nào nữa đây?

Tết năm nay mẹ không đến tìm Tiểu Nam, chỉ gửi rất nhiều đặc sản khô từ quê ngoại lên. Cô

nhìn thấy chúng được mẹ và ông bà ngoại gói ghém cẩn thận, tự nhiên trong lòng cũng bớt trống trải. Cách biệt hai miền nam bắc xa xôi, gia đình vẫn luôn nhớ khẩu vị và sở thích của cô, gửi lên tất cả những món cô thích nhất.

Đây thực sự là ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô trong khoảng thời gian cô đơn này.

Ngày ba mươi, Hàn Nhiễm tổ chức ăn tất niên cùng nhóm khởi nghiệp năm trước. Kể từ sau sự kiện đó, bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Năm nay vừa trùng hợp không có người nào về quê ăn tết, tất cả đều ở lại thành phố này nên tổ chức một buổi tụ tập cuối năm cũng dễ dàng.


“Tiểu Nam, ở bên này nè.”

Tiểu Nam đang loay hoay tìm xem bạn mình đang ở đâu, vừa quay sang theo tiếng gọi thì thấy Dao Anh đang vẫy tay gọi cô rất nhiệt tình, bên cạnh còn có Lâm Hàng và Hàn Nhiễm.

Cô mỉm cười gật đầu rồi đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Mọi người đến sớm quá, đã để mọi người phải chờ lâu.”

Hàn Nhiễm nắm lấy tay cô, “Lâu gì đâu, bọn mình cũng vừa đến thôi. Tiểu Nam, thời gian này không được gặp cậu nhiều như hồi năm trước, trông cậu gầy hẳn đi. Tiểu Nam của chúng ta trước đây vừa xinh đẹp lại tràn đầy sức sống, thế mà giờ trông cổ tay cậu nhỏ quá, cậu làm việc quá nhiều rồi đó.”

Quả thực gần đây Tiểu Nam đã làm việc quá nhiều dẫn đến cơ thể quá tải, đêm đến lại mất

ngủ, đã sút cân đi nhiều. Nhưng cô vẫn trấn an Hàn Nhiễm: “Không sao, mình vẫn ổn lắm. Mấy ngày năm mới được nghỉ mình sẽ điều chỉnh lại cơ thể cho tốt, cậu yên tâm đi ha.”

Nhóm bọn họ hẹn ăn trưa, năm nay lại không có tuyết nên không đến mức quá lạnh, ai nấy đều mặc một lớp áo giữ nhiệt, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ có Tiểu Nam sợ lạnh mặc liền ba chiếc áo, đến nỗi Dao Anh không nhịn được trêu chọc mấy câu.

“Vẫn còn thiếu Thẩm Lệ và Trương Minh Hạo nữa sao?” Lâm Hàng vẫn luôn im lặng đến

bây giờ mới lên tiếng.

Dao Anh khoanh tay, “Hai con người này lề mề quá, chưa biết chừng đã đánh lẻ đi hẹn hò bỏ chúng ta ở đây cũng nên.”


Đúng lúc giọng Thẩm Lệ vang lên từ phía sau lưng cô ấy: “Cậu mới nói xấu gì mình đó? Mình nghe thấy hết nha. Không phải ai cũng như cậu, có bạn trai vừa ân cần vừa dịu dàng, nâng cậu như nâng trứng đâu.”

“Mình có nói gì cậu đâu.”

Thẩm Lệ bĩu môi: “Còn chối. Với lại mình không có hẹn hò với cậu ấy”, cô nàng liếc sang Trương Minh Hạo đứng bên cạnh, “Nói vậy làm cho mấy anh chàng đẹp trai khác nghĩ mình có người yêu rồi, không dám lại gần mình nữa là mình độc thân đến già luôn đó.”

Cả đám trêu đùa một hồi, bật cười thành tiếng rất vui vẻ. Đã lâu không gặp mặt nhưng vẫn có thể nói chuyện với nhau nhiệt tình như vậy, Tiểu Nam cảm thấy rất tốt. Ít nhất cũng bớt cô

đơn phần nào trong khoảng thời gian này.

Bữa ăn trưa kết thúc lúc gần hai giờ. Cả nhóm chia tay nhau, ai về nhà nấy. Tiểu Nam chưa vội trở về nhà mà đi vào thành phố mua sắm một chút.

Dù sao có về cũng chỉ ở một mình.

Mấy tháng qua cô rất ít khi liên lạc được với Tạ Vũ. Hai người không phải người này bận thì


sẽ là người kia bận, dẫu vậy cô vẫn không một lời than thở hay dỗi hờn với anh, thi thoảng nhắc nhở anh tự chăm sóc bản thân, cũng đừng làm gì vất vả quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nhắc nhở Tạ Vũ là thế, đến lượt bản thân mình thì chẳng chịu quan tâm gì.

Cô nắm lấy cổ tay mình, Hàn Nhiễm nói không sai, cô đã gầy đi nhiều. Chẳng trách vừa rồi hết người này đến người khác cứ gắp thức ăn vào bát cô, hệt như đang bón trẻ em ăn. Hơn nữa, cô thức đêm thường xuyên, ngủ không đủ giấc, thành ra hiện giờ hai quầng mắt đã thâm đen rõ rệt.

Nhìn gương mặt có phần hốc hác của mình ở trong gương, Tiểu Nam quyết định đi thẳng đến quầy mỹ phẩm mua mặt nạ về dưỡng da. Không thể để lúc gặp lại Tạ Vũ nhìn thấy khuôn mặt này được, anh sẽ lo lắng rồi mắng cô một trận cũng nên.

Mua mặt nạ xong, vừa ra khỏi quầy mỹ phẩm, cô chợt thấy có bóng dáng quen thuộc lướt qua, hai mắt theo phản xạ dõi theo. Chàng trai vừa đi ngang qua vóc dáng cao lớn, bước đi điềm tĩnh thong thả, khoác vai một cô gái tóc vàng rất thân mật.

Người này, hình như có bóng lưng rất giống Tạ Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận