Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

“Bây giờ thì em đã khẳng định được bản thân không hiểu lầm như lần trước nữa rồi.”

Trước kia Dương Thiếu Lam ôm anh, là cô ta cố tình diễn cho cô xem. Còn bây giờ, vẫn là cô

hiểu lầm hay đây là sự thật?

Tạ Vũ đối diện với cô, trong đôi mắt anh có vài phần bất ngờ, nhưng hình như cũng là lười

giải thích với cô.

“Cô gái này là ai?” Đứng trước tình huống này, đến bản thân Tiểu Nam cũng không hiểu vì sao mình lại bình tĩnh được như thế. Mới giây trước thôi, trong lòng cô còn trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, không hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây, không hiểu vì sao anh lại nói với cô sẽ không trở về, không hiểu vì sao anh lại khoác vai cô gái khác thân mật như thế. Vậy mà giờ

lại thản nhiên đến lạ.

Tạ Vũ buông tay khỏi vai cô gái tóc vàng kia, thong thả đút vào túi quần, đáp một chữ ngắn

gọn: “Bạn.”

Cả hai người đều bình thản như vậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Hoặc đã quá mệt

mỏi, hoặc đã biết trước tình cảnh này sẽ xảy ra, không còn bất ngờ nữa. Tiểu Nam nở nụ cười


nhẹ:

“Em xem như cũng đủ dịu dàng hiểu chuyện, đủ ngoan hiền mà. Cho nên anh có thể giải

thích, em sẽ tin anh.”

“Anh và cô ấy thật sự chỉ là bạn. Em thật sự tin anh thì sẽ không bắt anh giải thích.” Cô gái

tóc vàng kia đứng bên cạnh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, cười ngọt ngào đưa tay về

phía cô giới thiệu bản thân:

“Hi, I’m Lucy. Nice to meet you.”

Tiểu Nam bị hành động kia làm cho ngỡ ngàng, nhưng cô vẫn nắm lấy tay cô gái đáp lại lịch

sự: “I’m Nancy. Excuse me, I wanna talk to him privately.”

“Ok. I’ll wait for you.” Đối phương quay sang nhìn Tạ Vũ rồi gật đầu.

Trong một khoảnh khắc, đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Trong đầu cô lại hiện lên

cảnh tượng người phụ nữ giàu có kia huênh hoang với mẹ vì đã cướp được cha cô.

Tiểu Nam lớn lên trong gia đình chỉ có hai mẹ con nương tựa với nhau, chính cô bị ảnh hưởng không ít bởi cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ, vậy nên khi bước chân vào một mối quan hệ, cô thực sự rất sợ bản thân sẽ giống như mẹ.

Lúc trước đã từng gặp phải, khó khăn biết nhường nào cô mới thoát khỏi sự ám ảnh mà Dương Thiếu Lam mang lại, đến hiện tại anh lại ngang nhiên khoác vai thân mật với một cô

gái khác.

Cô thực sự đã mệt mỏi rồi.

“Chúng ta chia tay đi.” Thanh âm nhẹ nhàng như trút bỏ gánh nặng.

Tạ Vũ kinh ngạc nhìn cô, “Chỉ vì chuyện này mà em đòi chia tay? Em ghen tuông quá rồi.”


Trong mắt anh lúc này, cô trở nên quá đỗi xa lạ, không phải cô gái hiểu chuyện của trước kia

nữa. Đúng là anh sai khi nói dối cô chuyện mình trở về, có điều anh và cô gái kia thực sự chỉ

là bạn bè, chẳng lẽ một cái khoác vai cô cũng không chấp nhận được?

“Tạ Vũ, là anh sai, cũng là em sai. Hình như từ rất lâu rồi chúng ta đã không còn giống như ban đầu nữa. Mỗi một khắc trôi qua hai chúng ta lại lạnh nhạt thêm một chút, xa cách thêm một chút, đến mức bây giờ em đã tưởng như là người lạ rồi.”

Lúc này Tạ Vũ mới bắt đầu hoảng. Ban đầu anh chỉ cho rằng cô giận mình vì chuyện anh giấu cô về nước, giận anh vì anh đi cùng với Lucy, nhưng ánh mắt của cô rất kiên định, không phải là hờn dỗi vô cớ.

Anh vội vàng nắm tay cô, “Tiểu Nam, bây giờ em đang giận dỗi anh nên mới nói thế. Em phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Không cần đâu.” Tiểu Nam nhẹ nhàng lắc đầu, “Có lẽ kể từ sự việc Blue Grown thì hai

chúng ta đã bắt đầu sai lầm rồi. Em không nên giấu anh những nghi ngờ về sản phẩm mới của

Blue Grown, để chúng ta xảy ra mâu thuẫn, để Dương Thiếu Lam có cơ hội chia rẽ chúng ta.

Nhưng anh cũng không nên giấu em quyết định ra nước ngoài du học. Hai chúng ta vốn dĩ có

thể thẳng thắn với nhau, vậy mà chúng ta lại lựa chọn che giấu đối phương, còn cho rằng đó

là cách tốt nhất với người kia, chẳng qua là do không đủ tin tưởng lẫn nhau. Còn chuyện ngày

hôm nay chỉ là cọng rơm cuối cùng làm chết con lạc đà mà thôi.”


“Nhưng mà….” Anh muốn níu giữ cô, lời đến miệng lại chẳng biết nên nói thế nào.

Tiểu Nam gỡ tay anh ra, ánh mắt nhìn anh vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là nét buồn đã tràn ngập đáy mắt: “Vừa rồi thái độ anh lạnh nhạt như thế, tại sao khi em nói muốn chia tay thì anh lại

níu kéo? Cũng là vì không cam tâm. Em cũng không cam tâm, hai ta từng ở bên nhau hạnh

phúc, vui vẻ biết bao, rốt cuộc vẫn đi đến tình cảnh hôm nay. Tạ Vũ, đến lúc chúng ta dừng

lại rồi.”

Cô nắm chặt hai tay cố gắng ngăn bản thân bật khóc, cô không muốn khóc trước mặt anh,

quay lưng lại bước đi thật vững vàng. Đúng lúc này sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm

áp, Tạ Vũ ôm chặt lấy cô, giọng run run:

“Chúng ta thật sự…… phải kết thúc thế này sao?”

Hai má Tiểu Nam ửng hồng lên, vệt nước mắt chảy xuống lấp lánh dưới ánh đèn trong trung tâm thương mại, “Buông tay đi thôi. Anh ở bên đó rồi sẽ tìm được cuộc sống của riêng mình, em cũng sẽ sống cuộc sống của riêng em. Chúng ta sẽ sống tốt mà không cần đồng hành cùng

nhau nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận