Ngày cuối cùng của năm, Tiểu Nam đã chia tay. Con đường về nhà vẫn thế, đèn lồng đỏ được
treo lên từ mấy ngày trước, sáng và đẹp vô cùng. Người đi trên đường đều có gia đình đầy
đủ, ấm áp và hạnh phúc biết nhường nào.
Cô mở khóa nhà bước vào trong, đeo tạp dề và nấu bữa tối như mọi khi, mỗi một hành động
đều diễn ra trong vô thức, dường như cô biến thành một con robot được lập trình sẵn vậy.
Tiểu Nam đứng rửa bát, không cẩn thận làm vỡ một chiếc bát ăn cơm, mảnh sứ vớ bắn tứ
tung khắp sàn. Chính vì âm thanh tiếng bát vỡ này là một hồi chuông thức tỉnh cô khỏi cơn
mê man, kéo cô trở về hiện thực.
Cô cúi người xuống muốn nhặt lên, lại bất cẩn để mảnh sứ cứa vào tay chảy máu. Dòng máu
tươi trào ra, ngón tay cái đau nhức cả lên, hòa cùng với cảm giác hỗn độn trong lòng bây giờ,
khiến cô bật khóc nức nở.
Cô thực sự đã chia tay Tạ Vũ.
Đến tận lúc này có lẽ anh vẫn chưa biết được, từng có một cô gái ngốc nghếch vì muốn gặp
được chàng trai mình thích mà sau mỗi giờ học đều đạp xe đến thư viện thành phố, chỉ dám
đứng từ xa lặng lẽ nhìn anh. Cô gái ấy vì anh mà dốc lòng học tập để vào cùng một trường
đại học với anh để có thể gần người mình thích hơn. Cách cô gái ấy theo đuổi, vừa lặng lẽ âm
thầm, nhưng cũng thật mạnh mẽ quyết liệt.
Có lẽ trong ký ức của anh, câu chuyện của hai người chỉ bắt đầu từ lễ hội năm ấy, còn những
chuyện trước đó, anh đã sớm quên rồi, hay thậm chí anh chưa từng nhận ra cô.
Quãng thanh xuân nhiệt huyết, chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nhớ đến những khi ở bên nhau thuở đầu ngọt ngào tươi đẹp, nhớ đến hình ảnh chàng trai trong cơn mưa hoa giáng hương vàng rực rỡ, nhớ đến những gì anh đã dành cho cô, cô thực
lòng rất tiếc nuối.
Đã kết thúc rồi, đã chấm dứt thật rồi.
Căn nhà nhỏ trong khu Hàng Đường ngày cuối năm, vang lên tiếng khóc của cô gái trẻ lẫn
với tiếng điện thoại reo không ngừng trong phòng khách mà cô nào có nghe thấy.
…………
Trương Minh Hạo mở hộp y tế ra, lấy thuốc khử trùng xịt lên ngón tay Tiểu Nam, sau đó dán
băng cá nhân cẩn thận. Cô ngồi nhìn anh chuyên tâm như vậy, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ là vết
thương nhỏ thôi, cậu không cần phải tận tình quá đâu.”
Anh vẫn im lặng không nói, tỉ mỉ giúp cô xử lý vết đứt tay.
Nói đến vì sao Trương Minh Hạo xuất hiện ở đây, phải nói đến cuộc điện thoại một tiếng trước. Buổi trưa hôm nay đi ăn cùng mọi người Tiểu Nam đeo một chiếc vòng tay, nhưng vì
quá vướng víu nên cô đã tháo ra, không ngờ lại bỏ quên ở nhà hàng. Trương Minh Hạo nhặt
được vòng tay, định gọi điện thoại nói cho cô biết, gọi điện cả chục cuộc mà không có người
bắt máy, tưởng cô xảy ra chuyện gì lập tức chạy một mạch đến đây, quên cả mặc áo khoác.
“Lúc nãy tôi gọi cậu mãi không được, còn sợ cậu có chuyện. Cậu làm tôi giật cả mình một
phen luôn đấy.” Trương Minh Hạo xử lý vết thương cho cô xong, thu dọn hộp y tế rồi quay ra
định dọn chỗ bát cô làm vỡ. Cô vội ngăn lại:
“Không cần đâu, để tôi tự làm.”
“Cậu cứ ngồi yên đó, đi vào đó lại đứt tay nữa. Tôi làm là được.”
Tiểu Nam mở điện thoại lên, hơn tám giờ tối. Màn hình khóa hiển thị toàn cuộc gọi nhỡ của
anh, hình như vừa rồi anh rất gấp gáp gọi cho cô.
Ngày cuối năm lại để bát vỡ, nếu để mẹ biết nhất định mẹ sẽ nói là điềm báo không lành. Có
điều cô không mấy tin vào tâm linh, không đến nỗi để tâm đến. Quay sang nhìn Trương Minh
Hạo đang giúp cô dọn mảnh vỡ trên sàn, cô nhẹ nhàng cảm ơn:
“Hôm nay phải cảm ơn cậu nhiều, cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Trương Minh Hạo thuộc kiểu con trai nói ít làm nhiều, anh nghe được lời cảm ơn chỉ lặng lẽ
thu vào đầu, không đáp lại.
Hôm nay là ngày cuối năm, đáng lẽ anh nên ở cùng gia đình mới phải, Tiểu Nam lại nhớ đến thái độ của anh mỗi khi nhắc đến người nhà, không khỏi tò mò:
“Đêm nay là giao thừa, cậu không định đến nhà mẹ cậu sao?”
“Đến làm gì? Đó đâu phải nhà tôi.” Ngữ khí lạnh lùng mang theo phần cô độc.
Tiểu Nam thấy bầu không khí im ắng, lại tiếp tục hỏi: “Giao thừa năm nào cậu cũng ở một
mình sao?”
Anh không trả lời. Cô cũng không hỏi gì thêm.
Khoảng mười phút sau đó, Trương Minh Hạo trở lại phòng khách. Tiểu Nam lại khách sáo cảm ơn anh thêm lần nữa. Anh khẽ gật đầu:
“Sau này phải cẩn thận một chút, đừng để bất kỳ chuyện gì làm tổn thương chính mình. Cho
dù có ra sao đi nữa thì cũng phải biết yêu thương bản thân, đặt bản thân lên trước.”
Hai mắt cô rũ xuống, những gì anh nói cô đã hiểu.
Nửa đêm, tiếng pháo hoa nổ vang trời báo hiệu một năm mới đến, Tiểu Nam nhìn cảnh pháo
hoa rực rỡ sắc màu giữa màn trời đêm đen qua cửa sổ, thầm cầu nguyện một năm mới sẽ
mạnh mẽ hơn, không tiếp tục chìm trong đau lòng nữa.
Chuyện gì qua rồi thì nên buông xuôi, phải tiếp tục lạc quan đón chờ bất ngờ đến.