Buổi chiều là thời gian diễn ra lễ hội, Tiểu Nam và Dao Anh đang ở trong phòng thay
đồ để chuẩn bị tham gia lễ hội.
Tiểu Nam cảm thấy rằng bản thân nhất định sẽ gặp được người kia trong lễ hội nên chuẩn bị rất kỹ, mang tận mấy chiếc váy và mấy bộ quần áo vào phòng thay đồ.
Cô nàng ướm thử từng bộ một, do dự mãi vẫn không biết nên mặc gì.
Dù sao bản thân cũng là sinh viên năm nhất, không nên quá mức nổi bật trong những ngày như vậy nhưng vẫn phải gây ấn tượng với người ấy, khiến cho người ấy phải nhìn mình không rời mắt.
Dường như Khương Dao Anh ở bên ngoài đợi lâu có hơi mất kiên nhẫn giục Tiểu Nam nhanh chóng thay đồ rồi xuất phát.
Tiểu Nam trong phòng nghe thấy động tĩnh liền vội vã mặc một chiếc áo phông trắng dáng rộng và một chiếc quần bò sáng màu rồi bước ra ngoài.
“Xin lỗi, mình thay đồ hơi lâu, đã để cậu phải đợi.”
Dao Anh khoác lấy tay Tiểu Nam nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lễ hội diễn ra khá sôi nổi, người qua lại rất đông đúc, các thành viên của những câu lạc bộ vô cùng nhiệt tình giới thiệu về hoạt động cũng như thành tích của câu lạc bộ mình.
Đi hết một vòng Tiểu Nam vẫn chưa thấy hình bóng người ấy đâu, cô nàng có hơi thất vọng.
Bên cạnh là Khương Dao Anh đang tràn đầy năng lượng luôn miệng nói:
“Nhiều câu lạc bộ quá! Tiểu Nam à, phải làm sao đây? Mình muốn tham gia tất cả câu lạc bộ của trường.”
“Vậy cậu tham gia hội sinh viên đi.”
Giọng của Khương Dao Anh biểu lộ sự ngạc nhiên “Hội sinh viên sao?”
“Hội sinh viên là nơi quản lý các câu lạc bộ của trường.
Vì đại học của chúng ta có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau nên cần có một tổ chức để quản lý và tổ chức những sự kiện lớn, lễ hội hôm nay là một trong số đó.
Vậy nên hội sinh viên đã ra đời.”
Khương Dao Anh thực sự là một cô gái rất năng động, bất kể là câu lạc bộ nào cũng đều ghé lại ngồi nghe hết màn giới thiệu rồi lại đưa ra những câu hỏi khác nhau, còn Tiểu Nam chỉ đứng một bên lắng nghe qua loa, chủ yếu là đợi Dao Anh.
Thi thoảng, cô nàng ngó nghiêng xung quanh một chút tìm kiếm bóng dáng mà cô ngóng trông rất lâu, nhưng đều không thấy.
Ghé thăm chừng hơn năm câu lạc bộ, Tiểu Nam có hơi mệt nói nhỏ với Dao Anh:
“Mình thấy hơi khát.
Cậu cứ đi tiếp đi, mình mua nước cho chúng ta xong sẽ quay lại.”
Khương Dao Anh vẫn đang say đắm trong mấy lời giới thiệu kia nhanh chóng gật đầu rồi tiếp tục lắng nghe.
Tiểu Nam vừa đi men theo hàng cây bên đường vừa ngắm cảnh trong trường.
Đại học A rộng lớn như vậy, mỗi nơi cô đi qua đều để ý từng chút một, nếu không sợ là kẻ mù đường như cô sẽ không biết đường về mất.
Khoảnh khắc bước vào trong cửa hàng tiện lợi, cô nàng đã tưởng tượng rằng mình và người ấy sẽ vô tình gặp nhau, hai tay sẽ chạm vào nhau khi lấy cùng một chai nước.
Và nó đã thực sự xảy ra.
Tiểu Nam và một chàng trai khác cùng cầm vào một chai trà đào.
Kịch bản mà cô tưởng tượng và hiện thực giống nhau như vậy, nhưng gương mặt kia cô lại chẳng có chút quen thuộc nào.
Chàng trai nhìn thấy có người muốn lấy chai trà đào đó liền buông tay, chỉ xin lỗi ngắn gọn một câu rồi lấy chai bên cạnh rời đi.
Cô cũng chẳng có tâm trạng để tâm đến người khác, tiện tay lấy hai chai trà đào mang đến quầy thu ngân.
Từ khi ở lễ hội Tiểu Nam đã hụt hẫng vô số lần, cũng chẳng còn hi vọng sẽ gặp được người đó trong hôm nay nữa.
Trở lại lễ hội, Khương Dao Anh đã sớm rời đến câu lạc bộ khác, cô cũng không có ý định tìm, chọn bừa một câu lạc bộ rồi ngồi nghe trong lúc đợi cô bạn cùng phòng hoạt bát kia.
“Chào em, bọn chị là đại diện của câu lạc bộ tranh biện.
Em có muốn tham gia cùng bọn chị không?”
Tiểu Nam lịch sự đáp “Em cũng chưa biết nữa.”
Tiếp đó là một màn giới thiệu rất dài mà cô nghe cũng không rõ, dù sao cô cũng không quá để ý đến.
Sau khi giới thiệu xong, họ đưa cho Tiểu Nam một tờ quảng cáo, bên trong có cả lịch sử hình thành và các thành tích mà câu lạc bộ tranh biện đã đạt được.
Cô hơi hiếu kỳ lật qua lật lại xem thử.
“Nếu em có hứng thú với tranh biện có thể tham gia câu lạc bộ của bọn anh.”
Bên cạnh cô nàng từ khi nào đã xuất hiện một chàng trai mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen rất trang trọng, đang cúi người xuống rất gần Tiểu Nam, một tay chống vào bàn, một tay chỉ vào hình ảnh mấy chiếc huy chương trên tờ quảng cáo.
“Đây là những huy chương mà bọn anh đã đạt được trong các cuộc thi khác nhau, cấp thành phố hay cấp quốc gia đều có đủ.”
Tiểu Nam bối rối, thân mình hơi run lên.
Cô đang cố gắng tự nhủ rằng bản thân cần phải bình tĩnh, nhưng trái tim nhỏ bé không nghe lời lại cứ đập loạn lên khi nghe thấy thanh âm trầm ấm đó.
Cô chưa từng nghĩ, cũng không tưởng tượng được mình và người ấy sẽ gặp nhau như vậy.
Ngay khoảnh khắc anh cúi người xuống, một bông hoa giáng hương không biết từ đâu lại rơi xuống nằm yên trên tờ quảng cáo.
Có chăng đây là một giấc mơ? Bây giờ đang là tháng Chín, sao có thể có hoa giáng hương được chứ? Nhất định đây là một giấc mơ rồi.
Mấy cô gái của câu lạc bộ ngồi đối diện cô nhìn thấy chàng trai cũng bất ngờ mà đứng dậy, trong lời nói cũng lộ rõ nét ngạc nhiên:
“Tạ Vũ, không phải cậu nói là cậu sẽ không tham gia lễ hội sao?”
Tạ Vũ đứng thẳng người dậy, thuận miệng nói: “Tôi chỉ tiện đường ghé thăm chút thôi.
Các cậu cứ làm việc tiếp đi, tôi đi luôn đây.”.