Đến trước cổng trường đại học A, Tạ Vũ như thường lệ xuống xe trước mở cửa cho cô.
“Hơn năm giờ anh qua đón em.”
“Ừm.”
Tiểu Nam bước đi được mấy bước, Tạ Vũ đột nhiên gọi cô lại: “Chờ đã.”
“Sao vậy?”
Tạ Vũ cầm một túi đồ lớn đưa cho cô, khóe miệng hơi nâng lên, “Quà của em này.”
Quà? Anh tặng quà cho cô? Tiểu Nam ngẫm nghĩ một lúc cũng không nhớ ra được hôm nay là dịp đặc biệt gì để anh tặng quà cho cô, hai mắt tròn xoe nhìn anh thay cho câu hỏi “vì sao”.
“Mừng em thi tốt, đương nhiên là phải có quá chúc chứ! Lúc về đến ký túc xá nhớ mở luôn ra xem.”
“Em nhất định sẽ mở ra xem.
Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô liền quay về hướng ký túc xá bước đi.
Bước đi men theo khuôn viên trường về đến ký túc, Tiểu Nam cứ để ý mãi đến chiếc túi lớn trên tay.
Không cần mở ra cô cũng đoán được bên trong là một món hàng hiệu đắt tiền.
Một ngày đi thi thật dài, trải qua biết bao nhiêu chuyện, Tạ Vũ vẫn đối với cô ân cần và dịu dàng như thế, nhưng hôm nay cô lại không vui chút nào.
Nhìn chiếc túi đựng món đồ đắt tiền bên trong, Tiểu Nam lại có cảm giác lòng mình nặng trĩu.
Cô không thích việc anh tặng cô một món đồ đắt tiền như thế.
Trước nay cô là kiểu người rất sòng phẳng, kể cả khi đã yêu nhau rồi, hết lần này đến lần khác Tạ Vũ chi tiền cho cô vẫn là điều khiến cảm thấy rất ngại.
Người khác nhìn vào khẳng định sẽ cho rằng cô đang đào mỏ anh.
Lần sau nhất định phải cho anh một món giá trị hơn nữa.
Về đến ký túc xá, Tiểu Nam mở hộp quà trong túi ra, là một chiếc váy dạ màu đỏ rượu rất bắt mắt.
Quan sát từng đường kim mũi chỉ trên bộ váy, cô biết giá thành của nó chắc chắn không rẻ.
Tiểu Nam đứng trước gương ướm thử lên người, màu sắc của chiếc váy này rất hợp với da cô, cho thấy người mua đủ tinh tế để có thể chọn được một chiếc phù hợp với cô đến như vậy.
Bỗng điện thoại lại hiển thị có tin nhắn đến.
“Em đã xem quà của anh chưa? Tối nay mặc nó nhé.”
Chỉ là một dòng tin nhắn thôi, Tiểu Nam cũng đã cảm nhận được anh đang vô cùng mong chờ cô mặc chiếc váy này.
………...
Tạ Vũ đến trường là lúc năm giờ rưỡi, vừa đúng lúc Tiểu Nam đã thay đồ xong ra khỏi ký túc xá.
Dọc đường đi có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình làm cô có chút ngại.
Một mỹ nữ mặc chiếc váy màu sắc nổi bật đi dưới sân trường, làm sao có thể không chú ý đến.
Ba mươi phút trước khi rời phòng ký túc, Dao Anh và Hàn Nhiễm đã ngồi lại tỉ mỉ trang điểm buộc tóc cho cô, biến hóa một cô gái thường ngày ăn mặc giản dị thành một tiểu tiên nữ kiều diễm trong sắc đỏ rực rỡ của chiếc váy dạ đỏ.
Ra đến cổng Đông, bóng dáng chàng trai đứng chờ cô bên chiếc xe Audi thấp thoáng trong buổi chiều tà, lồng ngực Tiểu Nam lại bắt đầu đánh trống liên hồi.
Tiểu Nam rảo bước thật nhanh về phía anh, tiếng giày cao gót va chạm với mặt đường khiến anh đột ngột quay đầu, cô đứng khựng lại một chỗ.
Cô nhận thấy chuyển biến rõ rệt trong đôi mắt anh, từ ánh mắt dịu dàng bỗng nổi lên tia lửa, sau đó rất nhanh lại trở về với sự ôn nhu ban đầu.
Sự chuyển biến ấy diễn ra rất nhanh, cảm tưởng như chỉ là cô vừa tưởng tượng ra.
“Nhìn rất hợp với em.” Tạ Vũ đỏ mặt khen ngợi.
Kể từ lúc hẹn hò đến giờ đều là Tạ Vũ hay trêu chọc cô, hôm nay cô mới có cơ hội đùa lại với anh.
“Sao anh lại đỏ mặt?”
Tạ Vũ gãi gãi đầu cười ngại, “Em xinh đẹp như vậy, anh nhìn đến đỏ mặt cũng là bình thường thôi.”
“Anh thử dám nói em không xinh.” Tiểu Nam đắc chí nói.
Vừa xuống xe, Tần Hiểu Tuyết ở nơi nào chạy đột nhiên chạy đến cảm thán: “Tiểu Nam, hôm nay em xinh quá đi.”
Trái ngược với sự tự tin vừa rồi, Tiểu Nam bối rối chào Tần Hiểu Tuyết.
Đi cùng Tần Hiểu Tuyết còn có hai chàng trai khác, một người trong đó cô đã từng nhìn thấy xuất hiện cùng Tạ Vũ trong nhà ăn sinh viên lần trước, chính là anh chàng đeo kính, mái tóc màu nâu sẫm được vuốt ra phía sau, chỉ lưa thưa vài lọn nhỏ phía trước trán.
Anh chàng còn lại nước da hơi đậm, mái tóc đen dài chừng ngang vai được buộc gọn gàng ở đằng sau, chào hỏi rất tự nhiên:
“Ái chà, đây là cô bạn gái nhỏ của Tạ Vũ sao? Chào em, anh là Vương Tư Duệ, năm ba khoa Kiến trúc.”
“Em là Tiểu Nam, năm nhất khoa Hóa học.”
Tần Hiểu Tuyết biết cô đang ngại liền lên tiếng giải vây: “Được rồi, cậu cứ như thế làm con nhà người ta ngại đấy.” rồi quay sang cười cười với cô, “Em không phải sợ đâu, mấy tên này thường ngày hay như thế đấy.”
Tiểu Nam bẽn lẽn gật đầu.
Tần Hiểu Tuyết chỉ tay về phía chàng trai đeo kính, “Cậu ta là Lý Thừa Phong, trông có vẻ khó gần thế thôi, thật ra cậu ta mắc chứng ngại người lạ nên mới im im như vậy chứ bình thường hay nói nhiều lắm.
Hơn nữa, tính ra trong đám bọn chị cậu ta chơi thân với Tạ Vũ nhất, cũng quen biết Tạ Vũ lâu nhất.”
Thừa Phong…….
Cái tên này dường như có chút quen.
Tiểu Nam chợt nhớ đến lúc ở phòng tự học, cô vô tình đọc được tin nhắn của người tên Thừa Phong từ điện thoại Tạ Vũ.
Thì ra chính là anh chàng này.
Cô lại giống như nhận ra điều gì, trố mắt hỏi Tần Hiểu Tuyết: “Anh ấy có phải là anh trai của Hàn Nhiễm không?”
“Đúng vậy.
Hàn Nhiễm chưa từng nói với em à?”
Người tên Lý Thừa Phong này đối với cô thế mà có nhiều liên quan quá.
Chẳng trách từ khi nghe được họ của anh ta là họ Lý, cô lập tức nghĩ đến cô bạn cùng phòng Lý Hàn Nhiễm.
Nhìn hai người hoàn toàn khác nhau từ ngoại hình đến tính cách, cô vẫn chưa dám tin họ là anh em.
Vừa đúng lúc, Tạ Vũ đi đỗ xe đã quay lại.
Bầu trời lúc này đã chuyển hẳn sang màu đen đặc trưng của buổi tối, hai bên vỉa hè đèn đường đã sáng, soi rọi toàn thân anh một thứ ánh sáng mờ ảo.
“Mấy người còn đứng ở đây? Không định vào trong à?”
Tần Hiểu Tuyết bĩu môi, “Bọn này là đang đợi cậu đây, còn định trách ai nữa?”.