Vì nơi đây là nông thôn nên khung giờ sinh hoạt hoàn toàn khác với thành phố.
Mới sáu giờ sáng cư dân trong thị trấn đều đã thức dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới của mình.
Vệ sinh cá nhân xong, Tiểu Nam không chờ nổi lập tức kéo Tạ Vũ đi lên chợ thăm thú.
Cả hai xuất phát từ rất sớm nên vẫn chưa kịp ăn gì, định là lúc đi trên đường sẽ ghé vào một quán ăn ở gần chợ.
Chợ phiên ở một vùng núi bán đa dạng các loại mặt hàng từ thực phẩm đến hàng thủ công lưu niệm đều có đủ.
Tiểu Nam cực kỳ thích thú với các loại rau củ tươi xanh, nhưng homestay họ ở không có khu tự nấu nướng nên cô nàng chỉ chọn mua mấy loại hoa quả tươi.
Đi qua mấy gian hàng rau củ là khu vực bán đồ lưu niệm, có trang phục truyền thống ở vùng cùng nhiều phụ kiện rất độc đáo, tất cả đều là mặt hàng thủ công do chính tay nghệ nhân dệt nên.
Tạ Vũ mua cho Tiểu Nam một bộ váy đen thêu viền đỏ, đưa cho cô với vẻ mặt mong chờ.
Cô nàng cười cười nhận lấy, “Anh muốn em mặc nó đến vậy sao? Tiếc là không có cơ hội rồi.
Em không mặc cho anh xem đâu.”
“Đi ăn sáng thôi.
Anh đói lắm rồi.”
Cả hai dừng chân lại ở một quán ăn đầu ngõ.
Ở đây không có bàn ghế sang trọng như thành phố, chỉ có mấy bộ bàn ghế gỗ thấp được kê trong sân, nom qua rất mộc mạc đơn giản.
Thực đơn cũng chỉ là một loạt dòng chữ phấn trắng trên chiếc bảng gỗ độc nhất treo ngay quầy thanh toán.
Tiểu Nam và Tạ Vũ nhìn mấy món ăn được ghi trên bảng, cái tên nào cũng đều lạ lẫm, không biết nên gọi món gì.
Bà chủ quán mặc bộ quần áo đặc trưng của vùng trông thấy vẻ mặt ngơ ngác cùng thái độ chần chừ của họ liền biết ngay là người từ nơi khác đến, tươi cười nói:
“Hai người không phải người ở đây đúng không?”
“Vâng, bọn con là người từ phía bắc đến.”
Nghe đến từ “phía bắc”, bà liền đon đả giới thiệu: “Người phương bắc à? Nếu vậy hay là thử món bánh gạo xào đi! Những du khách từ nơi khác đến đều rất thích món này, gia vị cũng rất dễ ăn, hợp với người phương bắc.
Còn nếu muốn thử một chút về đặc sản vùng này thì có thể chọn mỳ gà cũng được.”
Tạ Vũ gật đầu, “Vậy cho con hai phần bánh gạo xào và hai bát mì gà.”
Bà chủ niềm nở đáp: “Hai đứa chờ chút, sẽ có ngay.”
Sau khi bà chủ đi vào bên trong chuẩn bị phần ăn cho hai người, Tiểu Nam thấy Tạ Vũ tò mò ngó nghiêng xung quanh, hỏi:
“Sao vậy? Anh không quen à? Đây chắc là lần đầu tiên anh ăn ở một quán ăn như này đúng chứ?”
“Ừm.
Đúng là lần đầu tiên, không giống như tưởng tượng của anh cho lắm.”
Tiểu Nam ngồi chống tay lên bàn nhìn Tạ Vũ, khuôn mặt hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc cùng khí chất sang trọng kia không hòa hợp một chút nào giữa không gian đơn sơ đạm mạc này.
“Anh ở đây một đêm, thấy có quen không?”
“Có chút lạ lẫm.
Dù sao cũng là lần đầu tiên mà, nhưng không đến mức như em nói đâu.”
Tiểu Nam ngạc nhiên nhìn anh, “Em nói gì?”
“Lúc trước không phải là em chê anh đến đây nhất định sẽ không chịu nổi quá một ngày sao?”
Cô nàng bật cười, “Lâu vậy rồi mà anh vẫn nhớ, đúng là trí nhớ tốt thật, ngang với em rồi.”
Ánh mắt Tạ Vũ nhìn cô vô cùng dịu dàng, “Bất cứ điều gì về em anh đều nhớ.”
Những chuyện về cô anh đều nhớ, cũng chỉ là từ khi biết cô đến bây giờ mà thôi, còn trước đó anh làm sao biết được cô vẫn luôn ở rất gần anh, gần nhưng lại tựa như vô cùng xa xôi, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không chạm được đến anh.
Tiểu Nam bỗng chốc hiểu ra, đúng là từ khi biết đến tên người thì đã vô tình quên đi mất lần đầu gặp nhau.
Chẳng hiểu vì sao cô lại thấy chua xót trong lòng, người ở ngay trước mắt cô hiện tại có thể chạm vào anh dễ dàng như vậy, thế nhưng khi trước lại khó khăn vô cùng.
Tạ Vũ thấy cô trầm ngâm im lặng một lúc thì quơ quơ tay trước mắt cô, hỏi: “Tự nhiên em lại im lặng thế?”
“Không có gì, chỉ là em nhớ đến một số chuyện lúc trước thôi.”
Cô không nên nghĩ nhiều như vậy, dù sao trước kia là do anh không biết đến cô mà thôi.
Yêu nhau được nửa năm, Tạ Vũ luôn ghi nhớ từng lời cô nói cho dù chỉ là vô tình thốt ra.
Anh lúc nào cũng chiều chuộng cô hết mức, bất kể là điều gì cũng đều hướng đến cô trước, dần dần đã trở thành một thói quen của anh.
“Tạ Vũ, sau này anh bớt nghe lời em một chút.
Em sắp bị anh chiều hư rồi này.”
Tiểu Nam mỉm cười dịu dàng.
“Chiều em thành quen rồi, không bỏ được.”
Nói chuyện một lúc thì món ăn cũng lần lượt được bưng ra.
Bát mỳ gà trông có vẻ không đẹp mắt lắm, nước mì có màu xanh rất lạ, bên trên còn thấy rõ cả váng mỡ gà, bù lại mùi khá thơm nên cô nàng lập tức rút đũa và thìa trong ống đựng ra nếm thử.
Nước mì được nêm nếm rất vừa miệng, cũng không hề ngấy như cô tưởng tượng, cô liền gắp mấy gắp lên ăn.
“Anh mau ăn đi, ngon lắm.”
Xuyên suốt bữa ăn, cả Tạ Vũ và Tiểu Nam đều rất chăm chú cúi người ăn hết bát mì trước mặt, không ai nói lời nào.
Lúc đầu Tiểu Nam hơi lo lắng, sợ Tạ Vũ không quen với đồ ăn bình dân, cô còn tính nếu anh ăn không được sẽ dẫn anh lên khu phố cổ, ở đó có nhiều quán đồ ăn nhanh, phù hợp với anh hơn.
Xem ra Tạ Vũ khá dễ ăn uống, chỉ cần là món ngon thì bình dân hay đắt tiền anh đều ăn được.