Tiểu Nam bị anh lừa hôn một cái, cô lập tức quay đầu nhìn xem trong sân có ai khác không.
Sau khi xác nhận không còn người khác ngoài hai người, cô nàng mới nhẹ nhõm thở một tiếng.
Anh đúng là gian xảo, ban đầu cô còn nghĩ anh tìm được thứ gì thú vị trong vườn mới gọi cô lại gần, ai ngờ anh lại thừa dịp hôn vào má cô.
Tiểu Nam nhìn anh, hai má phồng lên nũng nịu nói: “Em không biết, nói chung là em giận anh rồi.”
Cô gái nhỏ của anh thường ngày nhút nhát, hiếm khi anh mới thấy được dáng vẻ hờn dỗi làm nũng này của cô.
Anh cảm thấy cô thật sự đáng yêu quá mức, khiến anh vô cùng muốn hôn cô một cái nữa, nhưng vì cô đang giận nên anh đành kiềm chế lại, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng giận nữa mà, là anh sai.
Lúc nãy anh chỉ định đùa em một chút thôi, bây giờ mới là chuyện thật đây.”
Tiểu Nam nhắm mắt, quay mặt sang chỗ khác, “Chuyện gì?”
“Nhắm mắt lại đi, lần này anh hứa không làm gì quá đáng.” Tạ Vũ nói bằng ngữ khí đầy chân thành.
Tiểu Nam nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng Tạ Vũ vẫn khẳng định chắc nịch: “Anh đảm bảo không lừa em thật, nếu như có anh sẽ…..”
“Sẽ làm gì?”
“Em muốn làm gì cũng được.”
“Anh hứa rồi đấy.” Tiểu Nam vừa nói vừa yên tâm nhắm mắt vào.
Tạ Vũ lúc này mới lấy bông hồng vừa ngắt giấu ở sau lưng ra, khéo léo cài lên mái tóc dài mượt mà của cô gái nhỏ.
Thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh đẹp thanh thuần, một vẻ đẹp trong sáng tựa sương mai, mỗi khi Tạ Vũ đối diện trực tiếp với khuôn mặt thuần khiết ấy, anh đều rất khó khăn mới kiềm chế được rung động trong lòng.
Cô gái của anh, càng nhìn lại càng xinh đẹp, đẹp đến nỗi anh không muốn rời mắt chút nào, giờ đây lại thêm điểm nhấn là bông hồng đỏ tươi quyến rũ, hai loại đẹp đẽ tưởng chừng đối lập nhưng thực tế lại hài hòa đến bất ngờ.
“Em mở mắt ra đi.”
Tiểu Nam cảm nhận được có thứ gì hơi vướng trên đầu, cánh tay nhỏ vô thức giơ lên chạm vào bông hoa.
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dường như thay cho câu hỏi, anh đang làm gì vậy.
Tạ Vũ dành cho cô ánh nhìn ôn nhu nhất, “Khi anh nhìn thấy bông hoa này thì lập tức nghĩ đến em, không nhìn được ngắt một bông.
Hoa đẹp như thế, cài lên tóc em là không thể hợp hơn nữa.”
“Anh biết cách dỗ dành người khác quá đó chứ.” Tiểu Nam mỉm cười, “Coi như là anh dẻo miệng, em bỏ qua cho anh.”
Đúng lúc bánh vừa chín xong, bà ngoại mang khay bánh ra, cắt thành từng miếng vừa ăn cho cả nhà.
Mẹ Tiểu Nam cũng đã pha xong một ấm trà hoa quế, tay rót trà vô cùng linh hoạt, miệng tươi cười nói:
“Ăn bánh thì phải có trà dùng mới càng ngon miệng hơn.
Ở chỗ của chúng ta núi non xa xôi, không hiện đại như thành phố của hai đứa, nhưng khí hậu tương đối thuận lợi, hoa quả thực phẩm đa dạng phong phú, cái gì cũng sẵn có.
Hai đứa mau uống thử trà hoa quế này đi.”
Cả nhà năm người cùng nhau quây quần bên bàn gỗ nhỏ ăn bánh táo, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Tạ Vũ, con thấy thế nào? Có ngon không?” Bà ngoại hỏi với ánh mắt mong chờ.
Anh không ngần ngại gật đầu, “Dạ, ngon lắm.
Đây là lần đầu tiên con ăn chiếc bánh ngon như vậy.”
“Ngon thì ăn thêm nữa.
Ở trong bếp ta còn đang nướng nhiều lắm.”
Xế chiều, mặt trời xuống núi đỏ rực như quả cầu lửa nổi bật cả một mảng trời phía Tây.
Tiểu Nam và Tạ Vũ ở nhà ông bà ngoại cả một ngày, cũng đã đến lúc phải tạm biệt họ để quay về homestay.
Chuyến bay về thành phố là vào chín giờ sáng ngày mai, nên dù ông bà ngoại và mẹ cô dù rất mong muốn hai người ở lại một đêm nhưng cũng đành chia ly ở đây.
Nhiều năm rồi mới gặp lại cháu gái, ông bà ngoại đương nhiên lưu luyến không muốn Tiểu Nam rời đi sớm như vậy.
Ở ngoài cổng, bà ngoại nắm lấy tay cô, bịn rịn nói:
“Tiểu Nam, khi nào con rảnh hãy quay lại đây, chúng ta luôn chào đón con.
Đợi đến lần tới con trở về, bà nhất định sẽ làm thêm nhiều bánh ngon cho con ăn.”
“Con chắc chắn sẽ quay lại mà.
Bà cũng phải giữ gìn sức khỏe đó.” Tiểu Nam khẽ vuốt ve đôi tay của bà ngoại.
Lại nhìn sang Tạ Vũ, bà ngoại cười hiền hậu: “Lần tới con cũng hãy ghé đây chơi lần nữa nhé.
Ta cũng sẽ làm cho con thêm nhiều món bánh mới nữa.”
Cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến lúc chia ly.
Tiểu Nam và Tạ Vũ tạm biệt nhà ngoại cô xong thì men theo đoạn đường lúc đầu mẹ dẫn để quay về homestay.
Chẳng hiểu sao trên đường đi Tiểu Nam vô cùng im lặng, suốt cả một chặng đường ra đến đường chính của phố cổ không hề nói một lời nào.
Tạ Vũ thấy lạ, suy đi nghĩ lại thật kỹ càng mới dè dặt lên tiếng hỏi:
“Em có chuyện gì sao? Từ lúc đi về đến giờ anh thấy em im ắng quá.”
Tiểu Nam nghe tiếng anh ở ngay sau lập tức quay đầu lại, nở nụ cười gượng gạo nói: “Em có vấn đề gì đâu.
Chỉ là lâu rồi mới gặp lại ông bà ngoại, nhưng nhanh như vậy liền rời xa họ nên có chút buồn thôi.”
Tạ Vũ biết rõ cô đang nói dối, nhưng vì cô không muốn nói cho anh nghe nên anh cũng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng Tiểu Nam lúc này đang nghĩ, không biết mình có nên đến thăm ông bà nội một chuyến không.