“Tiểu Nam, anh đến rồi đây.”
Tiểu Nam đang nằm dài ra bàn với vẻ mặt chán nản thì tiếng gọi bất ngờ cất lên.
Cô nàng lười biếng ngước mắt nhìn, cô lập tức kinh ngạc bật dậy, rạng rỡ cười nói:
“Tạ Vũ! Sao giờ anh mới đến?”
Tạ Vũ mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm chiếc áo vest màu xám đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt toàn mỹ mang theo nét cười chói sáng như ánh mặt trời.
Tần Hiểu Tuyết ngồi một chỗ chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Được rồi, hai người đừng có diễn trò ân ái nữa.
Bằng không không ai dám tìm đến đây ngồi đâu! Mà thôi, hai người lâu lâu mới gặp nhau.
Tôi đi, cho hai người không gian riêng.”
Sau khi Tần Hiểu Tuyết đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít nước, Tạ Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh Tiểu Nam.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề giấu diếm sự ôn nhu, khóe miệng hơi cong lên.
Tiểu Nam bị ánh mắt anh làm cho hai tai đỏ ứng, cô ngại ngùng lấy tay che đi biểu cảm không biết xấu hổ của anh.
“Anh thật là, cứ nhìn em như vậy.
Không sợ người khác nhìn vào sẽ cười anh sao?”
Tạ Vũ thản nhiên cầm lấy bàn tay cô đặt xuống lồng ngực trái, khi giọng nói trầm ấm kia phát ra, cô cảm nhận được lồng ngực anh cũng đang chuyển động.
“Không sợ.” Một câu nói ngắn gọn nhưng anh cố tình kéo dài chữ ra nghe có chút mờ ám.
Đã lâu không gặp nhau, thói quen hay trêu ghẹo cô của Tạ Vũ vẫn không tài nào bỏ được.
Vào đúng lúc này, một cô gái từ đâu đi đến ngồi xuống đối diện hai người.
Tiểu Nam thấy có người liền thu tay lại, nở một nụ cười thật tươi chào đón:
“Em là tân sinh viên đúng không? Em có muốn tìm hiểu một chút về câu lạc bộ tranh biện không?”
Cô gái kia vô cùng hoạt bát, khuôn mặt trắng nõn nà hơi tròn, đường nét đầy đặn mềm mại, đôi môi hồng hào nhoẻn miệng cười lanh lợi lộ ra chiếc răng nanh xinh xắn.
“Em nghe nói câu lạc bộ tranh biện là câu lạc bộ có nhiều thành tích nhất trong trường chúng ta đúng không ạ?”
Tiểu Nam gật đầu, “Đúng vậy.
Em có muốn gia nhập câu lạc bộ của bọn chị không?”
Cô gái nghĩ nghĩ một hồi, sau đó lại bày tỏ sự phân vân: “Em muốn tham gia, nhưng em cũng muốn tham gia các câu lạc bộ khác nữa.”
Cô gái này khiến Tiểu Nam không khỏi nhớ đến Dao Anh năm ngoái cũng nói như vậy.
Chính vì thế mà cô đã gợi ý cho Dao Anh về việc tham gia hội học sinh.
Tiểu Nam bật cười: “Thật ra nói đến việc tham gia câu lạc bộ thì không giới hạn về số lượng, nhưng nếu tham gia nhiều quá thì làm việc sẽ không hiệu quả, đúng chứ? Nếu em muốn thì có thể gia nhập hội sinh viên của trường, ở đó sẽ có nhiều hoạt động bao quát toàn bộ các câu lạc bộ của trường.”
“Hội sinh viên?” Đôi mắt to tròn của cô gái tuổi mười tám sáng lên như ánh sao, “Cảm ơn chị đã giới thiệu cho em.
Chị tên là gì?”
“Chị là Tiểu Nam.
Còn em?”
Nụ cười tươi sáng càng rạng ngời hơn nữa, “Em là Dương Thiếu Lam, năm nhất khoa Vật lý.”
“Khoa Vật lý?” Tiểu Nam quay sang lay lay bàn tay Tạ Vũ đang đặt trên đùi, “Cô bé này là đàn em của anh kìa.”
Tạ Vũ thân thiện chào một câu: “Xin chào, anh học năm cuối, tên là Tạ Vũ.”
Dương Thiếu Lam lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, trực tiếp hỏi: “Chị Tiểu Nam, chúng ta kết bạn được không?”
“Hả?” Tiểu Nam bị sự nhiệt tình của cô bé này làm cho ngạc nhiên, “Em muốn kết bạn với chị?”
Cô nhìn Dương Thiếu Lam, cô bé hoàn toàn trái ngược với cô thời điểm một năm trước, hoạt bát năng nổ, nghĩ gì làm nấy không bao giờ e dè.
Còn cô khi ấy bất kể là hành vi nào cũng đều suy nghĩ thật cẩn trọng, tính toán kỹ càng mới đưa ra quyết định.
Tiểu Nam vốn không có thói quen kết bạn với người mới chỉ gặp mặt lần đầu, nhưng vì cô rất thích tính cách của Dương Thiếu Lam nên không chần chừ nhiều liền đồng ý.
Trước khi rời đi, Dương Thiếu Lam không quên khen cô một câu: “Chị Tiểu Nam, chị xinh đẹp quá!”
Tạ Vũ không nhịn được cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?”
Anh đưa một tay xoa xoa đầu Tiểu Nam, nhìn cô chăm chú cả nửa ngày, lông mày hơi nhướng lên:
“Em xem, một cô bé sinh viên năm nhất vừa mới quen không đến ba mươi phút đã khen em xinh đẹp như thế, anh phải tự hào chứ!”
Tiểu Nam hừ một tiếng: “Người ta khen em chứ đâu có khen anh.
Anh tự hào làm gì?”
Tạ Vũ đặt tay lên vai cô, trực tiếp nhìn vào đôi mắt trong trẻo lấp lánh tựa vì sao, giọng điệu cực kỳ tự nhiên:
“Người ta khen bạn gái anh đẹp, anh dĩ nhiên là tự hào.
Điều này chứng tỏ anh chăm bạn gái rất tốt.”
Tiểu Nam đẩy hai tay anh ra, nhỏ giọng buông một câu cảm thán: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Chờ đến khi mấy người Tần Hiểu Tuyết quay về, Tiểu Nam và Tạ Vũ mới có thể rời khỏi lễ hội.
Buổi tối Tạ Vũ vẫn còn công việc ở công ty phải giải quyết, chiều nay có một chút thời gian nghỉ ngơi nên anh mới đến trường gặp Tiểu Nam.
Vốn dĩ anh định đưa cô về ký túc xá xong sẽ đến công ty, nhưng Tiểu Nam sợ anh làm việc quá mức mà bỏ bữa tối, cô nằng nặc đòi kéo anh đến nhà ăn sinh viên để anh ăn xong mới chịu cho anh đi.
Lúc đi qua một đoạn đường khá vắng trong khuôn viên trường, Tạ Vũ bỗng bước đi chậm dần.
Anh chờ Tiểu Nam đi lên trước, từ phía sau bất ngờ vòng tay ra ôm lấy cô, tựa đầu vào bờ vai thiếu nữ nhỏ nhắn.
Tạ Vũ ghé sát tai cô, “Anh nhớ em lắm!”
Giọng nói của anh so với thường ngày có khác biệt, nhẹ nhàng và âm điệu cao hơn, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi.
Hiếm khi Tạ Vũ mới làm nũng với cô kiểu này, cô đưa một tay lên nắm lấy cánh tay đang ôm mình, nụ cười dịu dàng khẽ nở nơi khóe miệng:
“Anh trẻ con quá đi! Làm như mấy năm mới gặp nhau một lần ấy.”
Anh không lên tiếng phản bác, vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.
Tiểu Nam nói nhỏ: “Nếu anh mệt thì cứ nghỉ ngơi lấy sức, không nhất thiết phải đến đây với em.”
“Nhưng anh muốn nhìn thấy em.
Có em ở cùng anh mới không cảm thấy mệt.”