Sau buổi tối hôm ấy, Tiểu Nam bắt đầu nhắn tin lại với Tạ Vũ, nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người cứ ngắn dần cho đến một tuần liền cả hai không còn liên lạc với nhau.
Là do anh và cô đều quá bận để dành thời gian cho đối phương.
Hoặc do mỗi người đều không biết nên nói gì.
Tính đến hiện tại, Tiểu Nam và Tạ Vũ đã ở bên nhau được mười tháng. Cho đến trước khi chuyện dự án của nhóm cô bị lộ ra ngoài, hai người vẫn rất hạnh phúc dù công việc của anh thực sự rất bận.
Ngày đầu tiên của tháng Mười Một chào đón bằng một đợt gió lạnh và hanh khô. Vì là cuối tuần nên Tiểu Nam không có tiết, thời tiết bên ngoài lại lạnh lẽo như vậy nên cô lười bước chân ra ngoài, cả ngày trừ bữa ăn đến nhà ăn sinh viên thì không rời ký túc nửa bước.
Bản thân Tiểu Nam cũng không biết mình từ khi nào đã thay đổi nhiều đến thế.
Không còn là cô nàng mọt sách năm nhất chăm chỉ lui tới thư viện học bài ngày nắng cũng như ngày mưa, Tiểu Nam của hiện tại đã làm tổ ở ký túc xá, nếu không có tiết hay việc gì quan trọng như dạy thêm cô sẽ không bước ra khỏi ký túc xá.
Vậy mà hôm nay cô nàng lại phải mò dậy vội vàng chải tóc, ăn mặc chỉnh tề.
Mới phút trước đó thôi, Tiểu Nam còn mặc một bộ quần áo nỉ màu hồng rất dễ thương đi lại trong phòng ký túc 309, chỉ sau một cuộc điện thoại cô lập tức gấp gáp mở tủ tìm đồ để thay, sau đó chạy thẳng vào trong phòng tắm.
Không đến mười phút, cô đã thay trang phục xong, buộc tóc gọn gàng đi ra, trước khi mở cửa bước ra ngoài hành lang còn không quên đội chiếc mũ len và cầm theo điện thoại.
Hàn Nhiễm cùng Dao Anh ở lại trong phòng tròn mắt nhìn nhau. Hiếm khi cô nàng này mới vội vã chạy ra ngoài như thế, hẳn là có hẹn đột xuất với ai đó rồi.
Tranh thủ khoảng thời gian đi bộ trong khuôn viên trường ra cổng, Tiểu Nam mở điện thoại đặt ngay một chiếc taxi, hành động rất nhanh chóng, dường như cô đang rất gấp gáp làm gì đó.
Vừa đi ra đến một ngã ba, Tiểu Nam vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang níu kéo nhau, còn lời qua tiếng lại nữa.
Nói đúng hơn là cô gái đang níu chặt lấy tay chàng trai không buông.
Bởi vì tư thế của cô gái kia là đưa lưng về phía Tiểu Nam nên cô không nhìn được mặt, nhưng từ cách ăn mặc đến kiểu tóc đều có mấy phần quen thuộc.
Mái tóc đen dài buông xõa, quần ống rộng cùng áo len croptop lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, dường như Tiểu Nam đã từng gặp ở đâu, có điều ngay lúc này lại không thể nhớ ra được.
Còn chàng trai đứng đối diện với cô gái lại càng quen thuộc hơn nữa. Cô cũng từng gặp anh trước đây, hình như là anh chàng tên Mạc Phong ở hội sinh viên.
Bỗng nhiên Tiểu Nam nhớ đến trạng thái của Dao Anh thời gian này. Rõ ràng là một người luôn vui vẻ hoạt bát, bây giờ tính tình thất thường lúc vui lúc buồn.
Theo lời Thẩm Lệ thì tâm trạng của cô ấy có liên quan rất nhiều đến người tên Mạc Phong kia. Không chừng là vì cảnh tượng kia nên mới hiểu lầm nhau.
Tiểu Nam biết Dao Anh thích Mạc Phong từ năm nhất, nhưng mãi cô ấy vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình.
Đương lúc nghĩ đến cô bạn cùng phòng, cô chợt bừng tỉnh nhớ ra việc mình đang làm liền không để ý nhiều đến đôi nam nữ kia nữa mà rời khỏi đó.
Ngày nghỉ ở thành phố này là một ngày tấp nập xe cộ từ tứ xứ qua lại, đoạn đường Tiểu Nam cần đi lại vừa đúng là nơi giao giữa thành phố này và các thành phố xung quanh nên càng đông đúc hơn, cô ngồi trong taxi sốt ruột chờ qua khu vực bị tắc đường này cả tiếng đồng hồ mới đến được nơi cần đến.
Hòa vào dòng người nhộn nhịp đi ra đi vào ở sân bay, khó khăn lắm Tiểu Nam mới nhận ra được bóng dáng quá đỗi quen thuộc đang đứng bên cạnh chiếc vali màu xám. Cô đứng từ xa giơ tay lên cao vẫy vẫy, miệng cười nói vọng lên:
“Mẹ! Con ở đây.”
Tô Liên nghe thấy tiếng con gái lập tức quay đầu lại, thấy cô gái mặc chiếc áo len dài đang nhìn về phía mình vẫy vẫy tay, bà vui mừng xách vali đến chỗ cô đang đứng.
Tiểu Nam chạy đến một tay giúp Tô Liên kéo vali tay kia vui vẻ khoác lấy tay bà, nhoẻn miệng cười nói:
“Sao mẹ về mà không nói với con sớm hơn để con còn chuẩn bị kĩ càng đón mẹ?”
Tô Liên cười hiền hậu, vỗ vỗ nhẹ tay cô đáp: “Mẹ mà nói trước thì còn gì bất ngờ. Hơn nữa, lần này mẹ quay lại chủ yếu là để thăm bạn cũ, tiện thể muốn xem xem con gái mẹ ở đây một mình sống có tốt không?”
“Con đều ổn cả. Vậy mẹ và ông bà ngoại vẫn khỏe chứ?”
Hai mẹ con khoác tay nhau vừa đi ra khỏi sân bay vừa trò chuyện vui vẻ. Từ đợt hè đến giờ cô mới được gặp lại mẹ, tất nhiên là phải hạnh phúc rồi.
“Mẹ và ông bà đều khỏe cả. Lần trước con đến thăm cũng thấy đó, ở quê chúng ta hiện tại du lịch rất phát triển, nên mẹ tìm được công việc ổn định, thu nhập cũng không tệ, đi làm một thời gian dành dụm được kha khá nên đặt vé máy bay đến thăm con đây.”
Ngồi trên taxi quay về căn nhà nhỏ Tiểu Nam đã lớn lên, hai người nói rất nhiều chuyện, cô kể cho mẹ nghe bản thân đã có một công việc làm thêm rất tốt, đó là dạy học cho hai đứa trẻ người Pháp rất giàu có, và cả một số chuyện vui vui ở đại học nữa.
Tô Liên ngồi một bên lắng nghe con gái kể chuyện, đoán được có lẽ cuộc sống sinh viên của cô không tồi chút nào, trong lòng mới yên tâm mấy phần.