Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau


“Anh Hoắc, anh Hoắc.”Hoắc Cần đang chuẩn bị quay lại may quần áo thì đột nhiên thấy tên đầu trọc Lưu Tiểu Quang vừa chạy về phía nhà họ Hoắc, vừa sốt ruột ồn ào.Tô Nguyên Nguyên đang chơi đùa, lại nhìn thấy anh ta chạy tới thì lập tức cảnh giác.Những đứa trẻ khác nhìn thấy tên đầu trọc chạy tới, sợ tới mức lập tức giải tán, cũng may lúc đi vẫn không quên trả trống lắc lại cho Tô Nguyên Nguyên.Tô Nguyên Nguyên: “…”Lưu Tiểu Quang chạy tới cửa đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Hoắc Cần đứng ở cửa thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh Hoắc, sao hôm nay anh không đi gặp anh Bưu?”Hoắc Cần cười nói: “Hôm nay ăn tết, không đi.”“À, anh Bưu có chuyện cần tìm anh.

Hôm nay anh không đi khiến cho anh ta không vui.

Nên bảo em đến tìm anh, anh mau đi theo em đến gặp anh ta đi, lỡ anh Bưu không vui thì rắc rối đấy.”Tô Nguyên Nguyên lập tức chạy tới ôm lấy chân Hoắc Cần: “Anh ơi, anh ơi, anh không được ra ngoài.”“Em gái à, em đừng làm phiền.” Lưu Tiểu Quang sốt ruột nói.Tô Nguyên Nguyên mở to đôi mắt.


Cô chính là cố ý làm phiền đấy.Hoắc Cần ngồi xuống ôm Tô Nguyên Nguyên.

Vẻ mặt trầm mặc, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Tô Nguyên Nguyên vội nói: “ Anh ơi, đừng đi ra ngoài mà.”Cô cảm thấy nguyên bản nội dung cốt truyện bên trong, Hoắc Cần sở dĩ bị thương, nguyên nhân nhất định bởi vì anh Bưu này.Vì vậy không thể để cho Hoắc Cần đi ra ngoài, không chỉ để tránh việc gặp gỡ nhân vật nữ chính, càng quan trọng hơn là anh ấy không được bị thương.Thế nhưng Hoắc Cần vẫn xoay người mở cửa ra, ôm Tô Nguyên Nguyên đi ra ngoài: “Bé đi trước đến nhà ông bí thư chi bộ được không, tối nay anh sẽ trở lại đón em.”Tô Nguyên Nguyên mở to đôi mắt, sau đó mếu máo muốn khóc.Chiêu này thử trăm lần cũng không thất bại, thế nhưng lần này lại không thành công.

Tuy rằng vẻ mặt Hoắc Cần không muốn, nhưng vẫn dẫn cô đến nhà bí thư chi bộ.Đương nhiên bí thư chi bộ không vui khi người khác dẫn con nít đến, nhưng Tô Nguyên Nguyên là ngoại lệ.

Ngay sau đó ông đồng ý trông Tô Nguyên Nguyên giúp anh.Đợi lúc Hoắc Cần sắp đi, Tô Nguyên Nguyên lại ôm chân Hoắc Cần không buông: “Anh, anh ơi đừng bỏ em mà.

Anh ơi, anh ơi…”Vẻ mặt Hoắc Cần không đành lòng, cảm giác trong lòng như bị kim đâm.Lưu Tiểu Quang ở bên cạnh thúc giục: “Anh Hoắc, mau lên, anh Bưu đang chờ.”Hoắc Cần hạ quyết tâm, trực tiếp gỡ tay Tô Nguyên Nguyên ra rồi chạy đi.Tô Nguyên Nguyên chân ngắn nên căn bản sẽ chạy theo không kịp.Chỉ có thể gào khóc.


Lần này là khóc thật: “888, làm sao đây, làm sao đây, có phải không thể thay đổi nội dung cốt truyện được không?”888 lười biếng ngáp một cái: “Ký chủ, mọi chuyện muốn thành công đều dựa vào bản thân.”Nghe được 888 châm chọc, Tô Nguyên Nguyên đau buồn gần chết: “… Cậu đúng là một hệ thống vô dụng, một chút việc cũng giúp không được.

Số tôi khổ thật mà, mới gặp phải cậu cái hệ thống trợ lý như vậy.”…Hoắc Cần đi ra ngoài hơn hai tiếng rồi.Tính cả thời gian đi lẫn về thì anh ấy nên trở về trước sáu giờ tối.Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn ở trong nhà bí thư chi bộ thôn, nhưng cô thật sự không thể chờ được nữa.

Cô biết rõ Hoắc Cần có thể sẽ bị thương.


Thế nhưng cô không biết những vết thương nặng như thế nào, trong lòng vẫn luôn lo lắng.Vì vậy khi tìm được cơ hội thì đã bỏ chạy ra ngoài.Cũng may người trong nhà bí thư chi bộ cũng không thật sự muốn chăm sóc người ngoài như cô, vì vậy không ai để ý tới cô.Thừa dịp lúc những người khác đang bận, cô lén lút chạy ra ngoài, sau đó đi đến cổng thôn.

Ngồi chờ ngay đường vào thôn, nếu như Hoắc Cần bị thương rất nặng thì cô sớm có thể phát hiện, còn có thể gọi người đến giúp đỡ.Thế nhưng cô vẫn luôn đợi đến khi trời tối, cũng không thấy Hoắc Cần trở về.Thời tiết lạnh và giá rét khiến mặt Tô Nguyên Nguyên nhăn nhó lại.Nhìn kỹ, quả nhiên có người đi vào thôn.

Người này từ từ đến gần, cuối cùng cô cũng nhìn rõ người đang đến.Nhìn thấy trước mặt mình có người đứng, Tô Nguyên Nguyên run rẩy gọi một tiếng: “Anh… anh mới trở về sao?” anh ơi em sắp chết cóng luôn rồi đó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận