Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau


Người dịch: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt.Sau khi trở về, mấy người này dựng một sạp hàng rất lớn trên đường phố rồi bắt đầu bán quần áo.Bởi vì bọn họ vốn rất nổi tiếng ở đây.

Cho nên lúc mới bắt đầu bán không ai dám đến xem.Tô Nguyên Nguyên thấy vậy thì rất lo lắng cô dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy đến trước sạp hàng giúp đỡ rao bán: “Bán quần áo đây…, quần áo đẹp đây, anh chị, cô chú ơi mua quần áo mới mặc đi ạ.”Cô có làn da trắng hồng trông rất đáng yêu, lại được Hoắc Cần anh trai cẩn thận chăm chút nên càng khiến người khác yêu thích.

Cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng và dễ thương, rất nhanh cô đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.Thấy những tên đầu đường xó chợ này hôm nay lại dẫn theo một đứa con nít, sự kiêng kị của mọi người đối với bọn họ cũng giảm bớt vài phần, hơn nữa những thứ quần áo kia quả thực nhìn rất đẹp, ngay sau đó mọi người chậm rãi đến xem một chút.Sau khi tiếp xúc thì phát hiện những người này cũng không khác biệt gì với những người bán đồ ở sạp khác lại còn rất ôn hòa.

Nhưng mà họ ăn nói lớn tiếng và rất thô kệch.Dần dần sạp hàng của bọn họ ngày càng phát đạt.Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy tình huống này thì mới vui vẻ trở lại.

Khi nhìn thấy nữ đồng chí trẻ tuổi khoác đồ lên trên người để mặc thử, cô ở bên cạnh liên tục khen ngợi: “Chị mặc đẹp quá.


Chị mặc trông thật xinh đẹp.”Nói đến mức khiến nữ đồng chí kia đỏ mặt.Sau khi bán xong, bọn họ lập tức vây quanh Tô Nguyên Nguyên.Hoắc Cần còn ôm cô vào lòng hôn một cái, sau đó xoa xoa đầu cô: “Bé nhà chúng ta thật thông minh.”Lưu Tiểu Quang vui mừng nói: “Ha ha ha.

Bé là ngôi sao nhỏ may mắn của chúng ta.”“Bé thật hiểu chuyện, đây là đứa bé hiểu chuyện nhất mà tôi từng thấy.”“Khó trách anh Hoắc lại cưng bé như vậy, nếu tôi có một đứa em giống vậy tôi cũng sẽ xem như bảo bối mà cưng chiều.”“...”Bị nhiều người vây quanh khen ngợi như vậy, Tô Nguyên Nguyên kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ lên.

Vì để cho mọi người được sống cuộc sống tốt, cô thật sự đã tốn rất nhiều sức lực.Theo số hàng lớn bán ra, rất nhanh bọn họ đã kiếm được một số tiền lớn.Sau khi bán hàng, Hoắc Cần đã chia cho bọn họ một lần tiền.

Dựa theo ước định lúc trước, không phát tiền lương, chỉ chia lợi nhuận hoa hồng.Lần đầu bọn họ cầm được tiền từ việc làm trong sạch, ai nấy đều cười như điên.“Anh Hoắc, về sau cả đời này tôi sẽ đi theo anh.”“Tôi cũng sẽ theo anh Hoắc làm.”“Anh Hoắc, về sau anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cho anh.”“...”Hoắc Cần cười nói: “Về sau mọi người sẽ cùng nhau kiếm tiền.”Sau khi bán được đợt hàng đầu tiên, Lưu Tiểu Quang và mấy người kia còn tưởng việc buôn bán lúc này có thể làm tiếp tục.

Nhưng Hoắc Cần lại không định đi phía nam nữa.

Mà tìm đến những xưởng may trong tỉnh dựa theo những bộ đồ trước đó họ đã làm giả làm ra những bộ đồ giống như vậy theo yêu cầu.Sau đó anh sắp xếp cho Lưu Tiểu Quang đi đến phía nam kiếm loại quần áo y như vậy.

Cứ như vậy đã có thể giảm bớt nguy hiểm, còn có thể tiết kiệm chi phí.Xét cho cùng chi phí đi lại còn có chi phí sinh hoạt quả thực cũng không phải là một con số nhỏ.Tô Nguyên Nguyên nghe Hoắc Cần sắp xếp như vậy thì trong lòng chột dạ hỏi 888: “Đây không phải coi là làm chuyện xấu sao?”Đây chính là lừa gạt khách hàng đấy.888 hỏi: “Có tổn thương người nào sao?”Tô Nguyên Nguyên sờ cái đầu nhỏ của mình, do dự trả lời: “Hình như không có.”“Vậy thì không phải là chuyện xấu.”Tô Nguyên Nguyên tiếp tục suy nghĩ, cô cảm thấy 888 nói có đạo lý.Việc buôn bán quần áo rất đắt khách, chỉ trong một năm, Hoắc Cần nhanh chóng kiếm được rất nhiều lời từ việc buôn bán.

Lúc chuẩn bị xây nhà khi đó anh vừa tròn mười tám tuổi.“Bé nhà ta muốn xây nhà như thế nào thì chúng ta sẽ xây nhà lớn như thế đấy.”Buổi tối, Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên cùng xem bản vẽ ngôi nhà.

Đây đều là những bản vẽ nhà ở mà Lưu Tiểu Quang mang về từ phía nam.Không thể không nói những ngôi nhà ở phía nam thật sự rất đẹp.

Tô Nguyên nhìn cái nào cũng đều thích hết.“Anh nói xây nhà nào, thì xây nhà đó đi, em nghe theo anh đấy.”Tiếng ‘anh’ này, bây giờ Tô Nguyên Nguyên kêu vô cùng thuận miệng.


Không thể không ngưỡng mộ được.

Xem người ta mới mười mấy tuổi đã làm nên sự nghiệp cho dù cho cô thêm mấy chục năm nữa cũng không bằng được như vậy.Hoắc Cần cong môi lên cười: “Vậy chúng ta sẽ xây nhà hai tầng.

Ngoài sân lại làm thêm một cái xích đu cho bé nhà ta.

Được không?”Tô Nguyên Nguyên liên tục gật đầu: “Mình nuôi thêm một con chó được không anh?” Cô rất thích động vật.Hoắc Cần kéo khóe miệng xuống, sau đó cười nói: “Bé còn nhỏ, chó sẽ cắn người đấy.

Đợi bé lớn rồi hãy nói.”Tô Nguyên Nguyên nhìn tay chân nhỏ bé của mình, trong lòng có chút thất vọng.

Nhưng nghĩ đến thời gian mấy năm nữa sẽ nhanh thôi, cô sẽ chờ được, nên lập tức cười gật đầu: “Dạ được.”Kế hoạch xây nhà của họ Hoắc khiến cho toàn bộ người trong thôn bàn tán rất nhiều.Dù sao lúc này mọi người vẫn đang nỗ lực làm ăn, kết quả nhà họ Hoắc đã sa cơ thất thế được người trong thôn đều biết đến, lúc này lại đã có thể xây nhà mới rồi.Một năm nay sự thay đổi của Hoắc Cần, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.Anh cũng không còn u ám như trước, có khi nhìn thấy người khác cũng sẽ chào hỏi.

Đặc biệt cô em gái nhà anh còn thường xuyên chơi đùa với đám con nít khác trong thôn.


Cho nên mọi người đã thay đổi rất nhiều về cái nhìn đối với anh.

Nhưng cho dù thay đổi cái nhìn, thì nhà họ Hoắc vẫn là người sa cơ thất thế.

Trong nhà không có người lớn chèo chống, ruộng cũng không trồng, loại người này, đây là ăn bữa trước không có bữa sau.

Cả người yêu thích làm mai nhât, bà mối cũng chưa từng nghĩ tới phải làm mai cho Hoắc Cần.Kết quả bây giờ người ta trở thành người đầu tiên trong thôn xây nhà.Có người chạy đến chỗ bí thư chi bộ thôn hỏi chuyện này.

Bí thư chi bộ thôn cũng gật đầu.Hơn nữa Hoắc Cần còn mua một cái nền nhà trong thôn, chính là cái nền móng cũ của nhà họ Hoắc trước kia bị phá hủy.Editor: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt --- Hãy đón đọc trên để xem được chương mới sớm nhất nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận