Người dịch: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt.Rất nhanh nhà ở của hai anh em Hoắc Cần đã bắt đầu thi công.Nơi này gần thị trấn, nên Hoắc Cần đã mua một chiếc xe đạp.
Vào thành phố cũng chỉ mất nửa tiếng vì vậy anh chuẩn bị sống lâu dài ở đây.
Đương nhiên muốn xây ngôi nhà tốt một chút.Bất kể là vẻ ngoài hay dùng vật liệu gì thì Hoắc Cần đều rất coi trọng.Bởi vì xây nhà nên người trong thôn và Hoắc Cần cũng tiếp xúc nhiều hơn.Sau khi tiếp xúc với anh thì mới phát hiện, trước đây thật sự là nhìn lầm rồi.
Tên tiểu tử này thật sự rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất lịch sự.
Tuy rằng gia đình không chu cấp cơm nước, nhưng mỗi ngày anh sẽ trả cho họ một đồng tiền cơm nước.Đây chính là một số tiền rất lớn.
Hơn nữa lúc nói chuyện với mọi người anh cũng rất trầm ổn.Đặc biệt là đứa bé gái nhà họ Hoắc, thật đúng là hiểu chuyện.
Đứa bé gái chỉ mới bốn tuổi đã biết bưng bình nước hỏi bọn họ có khát không, có muốn uống nước không.So với mấy con nít khác trong thôn thì anh em nhà này quả thực rất mẫu mực.Những người khác trong thôn từ từ qua lại với nhà bọn họ.
Ví dụ như mẹ Cẩu Đản đưa cho Hoắc Cần một ít rau xanh gì đó.
Mẹ của Mao Đản lại càng hào phóng hơn, còn cố ý đưa trứng gà cho Tô Nguyên Nguyên ăn.Mao Đản cũng đi theo phía sau mẹ của cậu nhóc.
Cười hì hì còn làm mặt quỷ nhìn Tô Nguyên Nguyên.Tô Nguyên Nguyên không để ý tới cậu nhóc, mà là lễ phép nói chuyện vài câu với mẹ Mao Đản: “Thím ơi, con không lấy đâu, thím giữ lại ăn đi ạ.”“Nhìn coi con bé thật hiểu chuyện.
Khách sáo với thím làm gì, con và Mao Đản thân nhau mà.
Mao Đản cũng thường ăn đồ con cho đấy.” Mẹ Mao Đản cười nói.
Hoàn toàn quên lúc trước vì chuyện con trai mình bị đánh mà chạy đến liều mạng với nhà họ Hoắc.Cùng lúc đó Mao Đản bên cạnh cũng chen miệng vào: “Đúng đấy, sau này cậu sẽ làm vợ của tớ rồi nên đừng khách sáo.”Tô Nguyên Nguyên lập tức như bị trời trồng.Đột nhiên bầu không khí lạnh xuống.
Tô Nguyên Nguyên sợ run cả người thì nhìn thấy ông anh già của mình đang cầm một bao kẹo đi đến.
Sau đó nhét vào túi quần Mao Đản.“Ai da, thật là khách sáo quá mà.” Mẹ Mao Đản vui mừng nói.
“Nhanh con mau cám ơn anh Hoắc Cần đi.”Mao Đản đang cầm bao kẹo rất vui vẻ, vừa chuẩn bị nói lời cảm ơn thì đã bị ánh mắt bén như dao của Hoắc Cần dọa cho phát sợ: “Mẹ, mình về thôi, về nhà thôi.”“Con mau nói cảm ơn đi, đòi về nhà làm gì?” Mẹ Mao Đản không vui nói.Mao Đản dứt khoát vác giò lên bỏ chạy.Mẹ Mao Đản lúng túng nói: “Thằng bé này thật không hiểu chuyện, để thím về dạy dỗ lại nó.” Nói xong liền rời đi.Tô Nguyên Nguyên cười vẫy tay tạm biệt bà ta: “Tạm biệt thím.”Thấy vậy mẹ Mao Đản cảm thấy con trai mình làm cho bà vô cùng mất mặt, thậm chí không bằng con bé bốn tuổi nhà người ta nữa.Đợi hai mẹ con họ rời đi, Hoắc Cần mới nắm tay Tô Nguyên Nguyên nói: “Đừng chơi chung với thằng nhóc đó, lúc trước nó ức hiếp em đấy.”“Đó đều là chuyện đã qua rồi mà, Mao Đản cũng nói xin lỗi rồi.
Mẹ nói phải nhớ kỹ những điều tốt đẹp của người khác.”Tô Nguyên Nguyên thừa cơ hội này dạy dỗ anh trai nhân vật phản diện của mình.Phải tranh thủ dạy dỗ anh thành một người anh chính nghĩa mới được.Cô biết rõ lúc trước bởi vì chuyện của nhà họ Hoắc mà Hoắc Cần đối với những người khác có chút bài xích.
Dựa vào tư liệu của hệ thống thì bên trong nội dung cốt truyện nguyên bản, sở dĩ Hoắc Cần sẽ đi lên hắc đạo, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì có chút tư tưởng báo thù xã hội.
Những chuyện trải qua của thời thơ ấu đã khiến anh mang lòng căm thù và bài xích với những người khác và toàn bộ xã hội này.Nhưng hoàn cảnh xã hội lúc ban đầu là như thế.
Dựa theo hệ thống nói thì trên thực tế người trong thôn quả thật có một số gia đình lòng dạ xấu xa, đi theo ủy ban làm một số chuyện ức hiếp người khác, thế nhưng đại đa số người trong thôn đều không tham gia vào.“Anh ơi, chúng ta phải làm những đứa bé ngoan.”Nhìn thấy em gái giống như người lớn mà giảng đạo lý, Hoắc Cần cảm thấy có chút mềm lòng, thế nhưng rất nhanh đã nghiêm túc lên: “Không thể để cho em làm vợ Mao Đản được.” Thằng nhãi ranh kia mặt đầy nước mũi còn đòi lấy bé nhà anh làm vợ, mơ mộng quá rồi đấy!Tô Nguyên Nguyên: “…”Sau khi ngôi nhà bắt đầu được xây dựng thì đồ đạc trong nhà cũng bắt đầu được làm.Vì để làm đồ dùng trong nhà, Hoắc Cần đã mua vài gốc cây già.
Sau đó chuẩn bị làm cho Tô Nguyên Nguyên một căn phòng kiểu công chúa.
Các loại như giường, tủ, ghế và thậm chí còn có một cái sô pha nhỏ đều sẽ mang phong cách Châu u.Đến lúc làm đồ dùng trong nhà thì Tô Nguyên Nguyên mới biết được nhà mình đã mời bố của Lý Thanh Diệp đến làm.Chuyện này đã quyết định rồi, đương nhiên cô cũng không thể đuổi người ta về được.Chỉ cần Hoắc Cần và nữ chính không tiếp xúc, thì không phải chuyện gì lớn.Lý thợ mộc cầm bức vẽ mẫu về đến nhà thì bắt đầu lải nhải: “Cái thằng tiểu tử nhà họ Hoắc này thật đúng là phung phí tiền của, một bộ đồ dùng trong nhà tốt này thì tốn biết bao nhiêu là gỗ.
Một đứa con gái thôi cũng muốn ở một căn phòng lớn, lại còn phải đầy đủ đồ dùng trong phòng nữa.
Đúng là con nít chưa hiểu sự đời nên chẳng biết tiết kiệm tiền gì cả.”Sau khi mẹ Lý nhìn thấy bản vẽ đồ dùng trong nhà Hoắc Cần thì ghen tị nói: “Người ta đây là yêu thương con gái, chỉ là một đứa em họ thôi mà cũng xem như là bảo bối cưng chiều như vậy, sau này con gái nhà nào gả cho nhà bọn họ, chắc chắn sẽ có cuộc sống sung sướng đấy.”Con gái nhà bà ta Lý Hồng Hoa khi nhìn những bản vẽ đồ dùng này thì vô cùng thích chúng, thầm nghĩ nếu ai chịu vì cô ta mà chi tiền nhiều như vậy, cô ta sẽ lập tức gả cho người đó ngay.“Diệp, em mau lại xem, có phải rất đẹp không? Sau này khi chị cưới chồng chị cũng muốn làm một bộ như vậy.”Lý Thanh Diệp nhìn thoáng qua, sau đó siết chặt tay lại thầm nghĩ ‘Mình sẽ không bị lung lay, mình muốn học đại học!’Editor: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt--- Hãy đón đọc trên để xem được chương mới sớm nhất nhé..