Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau


Ngay sau khi Hoắc Cần rời đi, Tiểu Quang cũng đi theo anh ra ngoài.Trong phòng lại có người nói xấu Hoắc Cần : “Anh Bưu, tại sao anh cần tên Tiểu Hoắc đó chứ, nó còn dẫn theo đứa con nít chắc chắn không thể làm việc gì.”“Đúng vậy, nó không có quan hệ gì với chúng ta.”Chỉ có một chút tiền như vậy, thêm một người vào chia tiền, bọn họ không phải thiếu đi một phần sao?Anh Bưu hừ một tiếng, nhìn bọn họ nói: “Chúng mày cho rằng tao không biết chúng mày nghĩ gì sao? Tao nói cho chúng mày biết, tao rất coi trọng năng lực của thằng nhóc đó.

Lúc trước khi đánh nhau, nhìn thấy lão tử bị người ta đánh, chúng mày chạy còn nhanh hơn thỏ.

Cũng chỉ có Tiểu Hoắc dám liều mạng đánh nhau với người ta.”Bọn họ nghe vậy thì tức khắc cảm thấy xấu hổ.Bên ngoài, Hoắc Cần đang dẫn theo Tô Nguyên Nguyên đi trên đường.

Tiểu Quang đi theo bên cạnh khuyên anh nhất định phải làm việc cho anh Bưu.Bọn họ không có việc làm, gia đình cũng không có chỗ dựa và cũng không có mối quan hệ, thật vất vả mới có cách kiếm sống, đây chính là cơ hội vô cùng tốt trời ban.Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn trừng mắt nhìn Tiểu Quang, cô vô cùng muốn anh ta cút sang một bên, đừng làm ô nhiễm nhân vật phản diện của cô.“Ôi chao anh Hoắc à, em gái anh có đôi mắt to tròn trông thật là đẹp.” Tiểu Quang kinh ngạc thốt lên.Hoắc Cần kiêu ngạo cười nói: “Em gái tôi xinh đẹp nhất.”Nhìn thấy ven đường có sạp hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, hai mắt anh sáng lên vội chạy đến bỏ tiền mua một cái trứng gà luộc và một cái bánh bao đường.Sau khi lột vỏ trứng gà một nửa thì anh nhờ Tiểu Quang đưa cho Tô Nguyên Nguyên.“Nào để chú Tiểu Quang đúc cho cháu nha.”Tô Nguyên Nguyên lại từ chối nói với Hoắc Cần: “Anh ăn trước đi, mẹ nói chúng mình phải biết chia sẻ.”“Bé ngoan, anh không đói bụng, em ăn đi.”“Anh ăn đi, mẹ nói phải biết chia sẻ.” Tô Nguyên Nguyên lại lặp lại những lời này, tỏ vẻ mình nhất định phải chấp hành theo lời dạy của mẹ.Hoắc Cần đành phải cắn một miếng nhỏ.“Bé không thích ăn lòng đỏ trứng, anh ăn đi!”“Sao có thể không ăn chứ, bé không được kén ăn.”Tô Nguyên Nguyên gáng kìm nén sự ngượng ngùng mà tiếp tục dùng giọng điệu làm nũng nói: “Bé không thích ăn, anh ăn đi.


Anh không ăn, bé cũng không ăn đâu.”Tiểu Quang nghe vậy thì chép miệng nói: “Ôi trời, anh à, em gái anh ngoan thật đấy, mấy đứa em trai nhà em cứ thấy đồ ăn là giống như heo vậy.”Hoắc Cần nghe vậy thì kiêu ngạo cong khóe môi cười, sau đó bẻ một nửa lòng đỏ cho vào miệng mình, còn lại hơn phân nửa thì lột vỏ xong lại đưa cho Tô Nguyên Nguyên rồi nói: “Chúng ta mỗi người một nửa, không được kén ăn.

Bánh bao cũng phải ăn, bánh bao ngọt lắm.”Đến lúc này Tô Nguyên Nguyên mới ăn.

Còn về phần bánh bao đường, sao có thể ăn liền được, cô đặt sau lưng Hoắc Cần giữ ấm.Đồ cũng đã mua hết nên Hoắc Cần chuẩn bị về nhà.

Hôm nay Cung Tiêu Xã đã đóng cửa hết cũng không thể mua đồ.

Chỉ có thể ngày mai lại đến một chuyến.

Đến lúc đó lại mua cho bé một cái mũ, quần áo, kẹo còn mấy miếng thịt về nhà, chuẩn bị tươm tất để chúc mừng một năm đã trôi qua.Tiểu Quang còn tiếp tục đi theo họ khuyên bảo Hoắc Cần nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này.Hoắc Cần nói: “Tôi sẽ cẩn thận suy xét, cậu cũng mau về đi.”“Anh à, anh phải cẩn thận suy nghĩ đó nha.” Tiểu Quang khoa trương hét lên.Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì trợn trắng mắt thầm nghĩ, thiếu niên à, cậu đang tạo nghiệt đó cậu có biết không hả?Đại lão mà hắc hóa là đáng sợ lắm đấy.Chờ Tiểu Quang đi rồi thì rốt cuộc con đường cũng yên tĩnh trở lại.Nhưng trời cũng đã tối đen.Hoắc Cần lo lắng Tô Nguyên Nguyên sẽ sợ nên luôn miệng trò chuyện với cô.Hỏi cô có lạnh không, có đói bụng không.Tô Nguyên Nguyên buồn bã ỉu xìu đáp lại một hai câu.

Cô bây giờ đang cân nhắc xem mình nên làm sao mới có thể khiến Hoắc Cần không tham gia cái tổ chức thu phí bảo kê tà ác kia.Nếu cô là người trưởng thành đương nhiên sẽ có một đống đạo lý có thể giảng giải cho Hoắc Cần.


Nhưng với độ tuổi lúc này của cô thì cho dù trong lòng có triệu triệu đạo lý thì cũng không thể nói ra, khiến cô nghẹn lòng khó chịu.Cô lại lần nữa buông lời ghét bỏ 888 một hồi.Suy nghĩ hết nửa đường, cô mới nhớ đến vẫn nên bắt đầu nói từ việc đánh bài ngày hôm nay, vì thế dùng giọng điệu ngây thơ nói: “Anh ơi, không thể đánh bài đâu.

Bố nói đánh bài sẽ bị bắt đó.

Chú bị bắt đi rồi.”Hoắc Cần có thể nghe ra từ lời nói của cô là lúc ở nông trường đã có người vì đánh bài mà bị bắt, chuyện này lại bị bé thấy được hơn nữa còn nhớ kỹ.Trong lúc nhất thời khiến anh tức khắc cảm thấy hơi chột dạ, hoàn toàn không ngờ rằng bé lại biết chuyện đánh bài.Nếu sớm biết như vậy chắc chắn anh sẽ không cho bé biết.“Bé à, anh kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền sau đó mua đồ ăn ngon cho em.”Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì sốt ruột nói: “Anh đừng đánh bài, đừng bị bắt mà.

Bé không cần ăn nữa, bé cần anh thôi.”Hoắc Cần nghe cô nói vậy thì không vui, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi, anh nghe lời em.”“Không đánh bài.”“Ừ, không đánh bài.”“Anh là anh trai tốt.”“Bé cũng là em gái tốt.”Về đến nhà, Hoắc Cần tùy tiện nấu chút cháo bắp.

Lúc thấy Tô Nguyên Nguyên lấy bánh bao đường ra chuẩn bị chia cho anh thì khóe mắt anh đỏ lên.“Sau này anh kiếm thật nhiều tiền, mua cho bé thật nhiều bánh bao đường.”Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình hình như làm sai rồi.


Người anh trai rơi của cô sẽ không bởi vì muốn mua nhiều bánh bao đường cho cô mà đi làm bảo kê thu phí bảo hộ cho người ta chứ.Ngày hôm sau, lúc Hoắc Cần muốn dẫn cô ra ngoài, cô cực kỳ lo lắng cho rằng Hoắc Cần đã suy nghĩ xong và muốn đi làm tay chân cho người ta.Cũng may là sau khi Hoắc Cần đến thị trấn thì không có đi tìm đám người kia mà đi thẳng đến trung tâm mua sắm nhỏ của thị trấn.Lúc này đã có rất nhiều người bắt đầu mua bán rồi.Hoắc Cần tìm người mua phiếu vải và phiếu len, lại mua cho Tô Nguyên Nguyên một cái mũ lông xù màu đỏ bằng chỉ thêu đội trên đầu.

Đội chiếc mũ vào khiến gương mặt của Tô Nguyên Nguyên lúc tươi cười càng thêm hồng hào khiến người bán hàng cũng nhìn thích mắt mà sờ mặt cô vài cái.Chờ đến lúc Hoắc Cần lại muốn mua quần áo cho cô thì Tô Nguyên Nguyên kiên quyết từ chối.“Mua quần áo cho anh đi.” Tô Nguyên Nguyên không vui nói: “Anh không mua, bé cũng không mua.”“Nghe lời, mua cho bé trước, anh có quần áo mặc rồi.”Nghe vậy Tô Nguyên Nguyên liền mếu máo khóc.Hoắc Cần: “…”Đương nhiên họ không đủ tiền để mua quần áo cho cả hai, Hoắc Cần cũng không còn cách nào chỉ có thể mua vải về tự làm quần áo cho hai người.Trên đường còn gặp mấy cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, lại ghé vào mua mấy cái kẹo mạch nha cho Tô Nguyên Nguyên, còn mua cho cô một cái trống lắc.Tô Nguyên Nguyên: “…”Lúc về nhà, Hoắc Cần trên lưng cõng Tô Nguyên Nguyên, tay trái xác vải và đồ ăn vặt, tay phải xách một túi bột mì và nửa cân thịt.Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy anh tiêu tiền như nước như vậy thì đột nhiên hiểu ra vì sao nhiều người thích đánh bài như vậy.

Nhưng không phải ai cũng có vận may và năng lực như Hoắc Cần.Sau khi về nhà hai anh em làm một nồi mì viên, cuối cùng cũng ăn no được một chút.Sau khi cơm nước xong xuôi thì Hoắc Cần lại bảo Tô Nguyên Nguyên tự mình ăn kẹo với chơi trống lắc, sau đó anh bắt đầu làm quần áo cho Tô Nguyên Nguyên.Tô Nguyên Nguyên: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận