Tạ Tần đẩy gọng kính bạc để lộ đôi mắt sắt lạnh ngụ ý cảnh cáo Trịnh Thư Mỹ nên ngoan ngoãn ngồi xuống khiến cô suýt run bần bật
-Thôi, tớ đâu tính tới đó đi, có thực mới giựt được đạo mà.
.
“Lại làm phiền Tạ đàn anh rồi”
Căn phòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này còn có cả gian bếp hoành tráng, mà “cháu dâu” như Trịnh Thư Mỹ lại đang ở cùng một không gian kín với “cậu chồng” vào nửa đêm
Ngủ trên giường, ngồi trên ghế, tắm trong phòng giờ đây lại được nấu cho ăn
Nếu là ở đời trước chắc chắn là “loạn luân” mà có nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch, sẽ bị đem tròng lòng heo thả trôi sông đó.
.
“Cô có không ăn được thứ gì không?” Tạ Tần đột nhiên hỏi khiến Trịnh Thư Mỹ đang nghĩ đến viễn cảnh cô khóc lóc xin tha khi bị lòng heo tròng vào người mà giật bắn mình
“T…tôm…tôi dị ứng….
hải sản…”
“Bò được không?”
“Ngoài hải sản ra thì gì cũng được” Trịnh Thư Mỹ nói vọng lại
Nửa tiếng sau, mùi mỳ ý sốt bò bằm thơm nức mũi nhanh chóng chiếm lấy không gian của căn phòng, cả ngày nay Trịnh Thư Mỹ đã không ăn gì, cộng thêm mấy hôm trước vì mãi nghĩ cách làm sao để qua đảo Kình mà cô chẳng ăn uống gì tử tế
Đĩa mỳ ý sốt bò bằm kia chính là thứ mà Trịnh Thư Mỹ cần nhất lúc bấy giờ, cô như bị thôi miên, nhanh chóng theo hướng mùi thơm phát ra mà nhấc cơ thể theo
Tạ Tần vừa đặt nó lên bàn, con ma đói Trịnh Thư Mỹ đã nhanh chóng có mặt trước, chỉ vì cô đã trưởng thành và đủ nhận thức được chảy nước miếng là hành động thiếu lịch sự nếu không thì cô đã chẳng thèm ngăn nước dãi của mình chảy ra ngoài rồi
“Tôi…ăn nhé” Trịnh Thư Mỹ ngước đôi mắt hạnh sáng rực của mình hỏi ý Tạ Tần
Anh khẽ nhếch khoé môi rồi gật đầu, Trịnh Thư Mỹ chỉ đợi có thế, liền bật mood ma đói mà ăn ngấu nghiến cho đến khi cô nghe Tạ Tần nói:
“Không ai giành của cô đâu”
Trịnh Thư Mỹ mới vì xấu hổ mà đạp phanh lại, cô còn cố giải thích để cứu vớt hình tượng khiếm nhã của mình:
“Tại….
cả nga…ngoài…chưa en…”
“Ăn đi rồi nói” Tạ Tần ghét bỏ bước qua một bên, Trịnh Thư Mỹ cả mồm đầy mì và sốt cười hề hề rồi ăn tiếp, đạo lý ăn của người không nên tiếc lời khen bỗng vụt qua đầu Trịnh Thư Mỹ, cô lại ngước lên:
“Tay nghề Tạ đàn anh đỉnh thật nha, thật là ngon”
Tạ Tần dường như chẳng để ý đến lời khen kia của Trịnh Thư Mỹ, anh đặt cốc nước lên bàn
“Ăn xong thì rửa bát, máy hút mùi bên kia, cô biết sử dụng nó không?”
Trịnh Thư Mỹ nhìn theo hướng Tạ Tần chỉ rồi gật đầu, Tạ Tần tiếp
“Tôi không thích mùi đồ ăn nên cô xử lí kĩ một chút”
“Tôi biế…biết…ờiiii”
Trịnh Thư Mỹ lại ngậm cả một mồm đầy ắp thức ăn mà trả lời khiến sắc mặt Tạ Tần đen thêm mấy phần trước khi bỏ lại bàn làm việc
-Tên Satan này không phải bị OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế) đó chứ?
….
Đợi Trịnh Thư Mỹ ăn xong, xử lí đống chén dĩa cùng mùi hương thật sự sạch sẽ thì cũng hơn 12 giờ đêm
Chẳng phải Trịnh Thư Mỹ ăn lâu, mà bởi vì cô không biết ăn xong sẽ làm gì tiếp theo, trời thì mưa không dứt, lại tối đen như mực
Dù Trịnh Thư Mỹ nói theo nghĩa đen là đội mồ sống dậy nhưng cô vẫn rất sợ ma, mặt dày xin Tạ Tần ở lại thì không phải phép thế nên cô cứ đi đi lại lại gian bếp không biết phải làm thế nào
“Cô làm rơi đồng xu ở đó hay gì mà cứ đi tới đi lui mãi thế?”
“Không.
.
không có, tôi chỉ là ăn hơi no nên muốn tập thể dục một chút ấy mà” Trịnh Thư Mỹ dù trả lời vẫn không có ý định tiến về gian phòng khách
“Mỳ ý khó tiêu, cứ đi xung quanh phòng mười phút nữa đi” Tạ Tần đồng tình
Trịnh Thư Mỹ ngoan ngoãn đi thêm mười phút, cô hết ngắm chỗ này, lại sờ chỗ kia, đến chú mèo cũng bị cô đánh thức vài lần, nghĩ đến cô còn chưa hỏi tên của nó, Trịnh Thư Mỹ liền hỏi:
“Nó tên là gì vậy?”
“Mèo”
“Con mèo tên mèo?” Trịnh Thư Mỹ nghiêng đầu xác nhận lại lần nữa
“Chẳng lẽ là mèo thì tên là chó à?"
“Không phải” Trịnh Thư Mỹ xua tay giải thích:
“Ý tôi là một cái tên gì đó riêng biệt để nó nhận biết mỗi khi chủ nhân gọi mình chứ? Nếu kêu mèo thì tất cả những con mèo khác đều giống nhau rồi”
“Nó sợ người lạ, cũng không thích ra ngoài, nó chẳng thể gặp con mèo nào khác ngoài nó đâu”
Tạ Tần lại bổ sung: “Và nó còn thông minh hơn một số người đấy, đặt tên chỉ thêm phiền phức”
-Ai là một số người anh có gan thì nói rõ ra đi.
!!!
“A…à…oaiiiiizzzzz”
Trịnh Thư Mỹ ngáp một cái thật dài, cô đã buồn ngủ từ lúc no cái bụng đến giờ đã đến đỉnh điểm, cô nâng mí mắt của mình đánh bạo mà hỏi Tạ Tần
“Tạ đàn anh, chỗ anh còn phòng trống nữa không? Hay anh cho tôi chỗ sofa kia cũng được, khuya như vậy rồi, trời lại mưa tôi không dám về lúc này, anh đã giúp người thì giúp cho trót, anh cho tôi ngủ nhờ một đêm được không?”
Nhớ tới chứng OCD của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ nhanh nhảu thêm vào tám mươi phần thành ý
“Trời vừa sáng là tôi đi liền, những chỗ tôi chạm vào tôi sẽ xử lí sạch sẽ, tôi bảo đảm”
Tạ Tần ngồi trên ghế, anh mặc chiếc áo len mỏng để lộ xương quai xanh ẩn hiện phía sau, do chất liệu cao cấp nên cơ bắp cùng bờ vai thái bình dương kia của anh cũng hoàn hảo khoe trọn
Anh mang theo hơi thở ấm nồng của một thiếu niên hai mươi đầy khát vọng, cũng toát lên nét trầm ổn khó đoán của một chàng trai trưởng thành
Tạ Tần hướng mắt về cô gái nhỏ không chút phòng bị mà xin ở lại cùng anh đêm nay kia không khỏi buồn cười
Cô gái này vốn dễ dãi hay là quá tin tưởng anh đây?
“Giường kia cô đã làm bẩn rồi thì lên đó ngủ đi”
“Còn anh?” Trịnh Thư Mỹ dù trong lòng vui như mở hội nhưng vẫn áy náy vì đã làm phiền đủ thứ còn chiếm cả giường của Tạ Tần nên hỏi
“Tôi còn việc chưa làm xong, cô muốn ngủ trên giường hay ra ngoài kia ngủ dưới hiên”
Nghe mấy lời hâm doạ như thật kia của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ không nói hai lời liền leo tót lên giường trùm chăn lên tận cổ
“Cảm ơn Tạ đàn anh, tôi không khách sáo nữa, tôi ngủ trước nhé”
Trịnh Thư Mỹ không nói dối, năm phút trôi qua Tạ Tần đã nghe tiếng thở đều đều của cô, anh đứng lên đi một vòng tắt hết tất cả đèn rồi quay về bàn làm việc bật đèn bàn với ánh sáng nhỏ nhất
Tạ Tần gõ được hai dòng thì dừng tay, anh chống cằm nhìn về phía giường nơi Trịnh Thư Mỹ đang say giấc
Không biết qua bao lâu, Tạ Tần gỡ chiếc kính gọng bạc của mình để xuống bàn, anh đưa tay giữ phần thái dương xoa đi xoa lại
-Tạ Tần, mày cuối cùng muốn cái gì vậy.
.
???
!.
“Hưnmmm….
.
”
Trịnh Thư Mỹ trở mình, lại tiếp tục cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp
1 giây
2 giây…
3 giây….
Thân ảnh thiếu nữ đầu bù tóc rối bật thẳng dậy như cương thi trong mấy bộ phim TVB đang thịnh, thiếu nữ mở to đôi mắt hạnh được kéo max sáng hướng về phía đồng hồ treo tường
9:30 AM
-Mày là con heo à Trịnh Thư Mỹ.
.
?
-Bình thường sao mày không ngủ như vậy đi rồi cứ năm sáu giờ lại thức giấc là rình ăn trộm à.
.
?
“Tôi làm cô thức giấc hả?” Giọng một phụ nữ trung niên đáng ra không nên tồn tại trong không gian bất ngờ vang lên
Trịnh Thư Mỹ quay về hướng âm thanh, người vừa nói là một phụ nữ dường như trạch tuổi Lý Lệ Chi, bà thấy Trịnh Thư Mỹ ngơ ngác nhìn mình thì mỉm cười như ngầm hiểu đôi mắt hạnh đang hoang mang kia nghĩ gì
“Tôi đến dọn chỗ này mỗi ngày, cậu Tạ có nói nếu cô thức thì nói tôi, tôi sẽ gọi cho tài xế chở cô về”
“Cháu.
.
cháu tự về được ạ” Trịnh Thư Mỹ vừa ngượng vừa lồm cồm bò xuống giường, nghĩ lại tối qua vừa lớn giọng nói sáng dậy sẽ dọn dẹp sạch sẽ nên cô quay lại nắm lấy chăn
“Cô cứ để đó tôi dọn cho”
“Cháu.
.
”
“Không cần ngại, trong phòng tắm có đồ dùng cá nhân tôi chuẩn bị cho cô, đồ của cô cũng đã giặt sạch sấy khô để đằng kia, cô muốn thay hay mang về cũng được"
Trịnh Thư Mỹ nhìn ngó một vòng, hỏi:
“Tạ đàn anh đã đi rồi ạ?”
Người phụ nữ kia đang chất đồ vào tủ lạnh, mỗi một thao tác đều rất tự nhiên, bà khẽ gật đầu:
“Đi từ sáng sớm rồi, cậu Tạ chỉ đợi tôi đến rồi dặn dò vài câu là đi mất, khổ thân cậu ấy, học hành thật sự rất vất vả"
-Vất vả thì có vất vả đấy, nhưng từ vất vả chỉ dành cho những người không có gia thế như cháu thôi dì ạ.
.
?
Trịnh Thư Mỹ không nỡ nói nhăng nói cuội với dì giúp việc, chỉ cười cười đáp "Dạ", dì ấy lại như lâu ngày tìm được người trò chuyện, thấy Trịnh Thư Mỹ tiến đến lại tiếp tục nói về Tạ Tần
"Cậu Tạ là đứa trẻ rất ngoan, giỏi giang lại tốt bụng, cậu ấy lại rất đẹp trai, là người đẹp nhất mà tôi từng thấy đó, ai mà lấy được cậu Tạ làm chồng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc"
Trịnh Thư Mỹ có thói quen uống nước vào mỗi buổi sáng, cô đi đến gian bếp vốn chỉ muốn uống chút nước, lại nghe mấy lời như vẽ hổ thêm cánh kia về Tạ Tần thật sự chỉ muốn quay ngược trở ra
-Con mắt nhìn người của dì thật sự tốt aaaa
Trịnh Thư Mỹ này "no comment"
Vợ Tạ Tần! ???
Nói đến đây khiến Trịnh Thư Mỹ không khỏi nhớ lại
Đời trước đến lúc Trịnh Thư Mỹ chết, Tạ Tần vẫn chưa có vợ, mà bên cạnh cũng chỉ có một người phụ nữ, vừa là cánh tay đắc lực, vừa là bạn gái tin đồn
Không phải Trịnh Thư Mỹ chưa từng đụng đến cô gái đó, cô là ai chứ, là một ác nữ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích mà, còn là tiểu nhân có thù tất báo.
.
Nhưng vấn đề là Tạ Tần bảo vệ cô gái đó quá kĩ, Trịnh Thư Mỹ nhớ có một lần cô có một buổi tiệc rựu với chính phủ, có sự tham gia của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ đã nhân cơ hội đó định bắt lấy cô gái kia trục lợi
Nếu không uy hiếp được Tạ Tần thì Trịnh Thư Mỹ sẽ huỷ hoại cô gái đó, có như vậy mới thoã mãn được cơn giận kiềm nén bấy lâu nay Tạ Tần gây ra cho cô
Kế sách nghe rẻ mạt đúng không?
Chính xác là vừa đi bước đầu đã không còn có cơ hội bước bước tiếp theo
Tất cả người Trịnh Thư Mỹ bỏ cả đống tiền mai phục cả tháng trời nhất cử nhất động của cô ta và Tạ Tần đều bị tên Satan biến thành công cốc
Trịnh Thư Mỹ hôm đó mặc bộ đầm đen bó sát từ ngực xuống eo, phần tà váy dài vừa chạm đất lại bung đuôi cá hoà hảo khoe trọn đường cong cơ thể, cô búi tóc cao để lộ phần cổ thon dài cùng bờ vai trắng trẻo tinh tế
Trong buổi tiệc, Trịnh Thư Mỹ vừa sang trọng, vừa quyến rũ lại toát lên vẽ thanh tao vốn có, Trịnh Thư Mỹ còn bắt gặp có vài lần Tạ Tần nhìn cô rất lâu, ánh mắt anh ta cũng rất khác
Lúc đầu Trịnh Thư Mỹ không hiểu ánh mắt đó có ý gì, tại sao khi chạm mắt nhau Tạ Tần vẫn không có ý định thu lại
Còn Tạ Tần trong suốt buổi tiệc đều rất nhàn nhàn nhã thưởng thức, không chút lo lắng hay phòng bị, Trịnh Thư Mỹ dù bên ngoài cốt cách thế nào đi nữa bên trong vẫn đứng ngồi không yên
Mãi đến khi Tạ Tần đột nhiên kính cô một ly, cười bảo:
"Cháu dâu à, cháu hôm nay hình như hơi khẩn trương thì phải, bông tai rơi mất một chiếc rồi còn chẳng hay, cháu đang mưu tính điều gì xấu xa phải không?"
Trịnh Thư Mỹ giật mình sờ vào tai mình, thật sự là rơi mất, nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh đáp lời:
"Cậu thật biết nói đùa, cháu sơ ý nên làm rơi đâu đó thôi, cậu nói đùa như vậy ngừoi khác không biết còn tưởng cháu thật sự là người xấu đấy ạ"
"Ò vậy sao, vậy cẩn thận một chút, để người khác nắm lấy đuôi thì con hồ ly này khó sống rồi"
Tạ Tần vui vẻ rời đi với ly rựu đã cạn sạch, riêng Trịnh Thư Mỹ chẳng thể hớp nổi một giọt vì cuộc điện thoại ngay sau đó
Ngừoi cô thuê bảo rằng không hiểu sao rõ ràng đã xác định mục tiêu, khi ập vào lại là căn phòng trống với tờ giấy ghi mấy chữ
-Cháu dâu, vất vả rồi! !!!
Trịnh Thư Mỹ sau đó mới biết ánh mắt đó chắc chắn là đang chế giễu cô, cũng phải thôi, nếu cô là người nắm rõ kế sách của người khác như Tạ Tần, cô cũng sẽ đứng một bên nhìn con mồi của mình loay hoay vùng vẫy rồi lấy đó làm vui