Dạ Lý Huyền quay người về phía cô gái kia, Trịnh Thư Mỹ thấy một Dạ Lý Huyền không sợ trời không sợ đất nhất thời có động thái nhúng nhường hiếm có, cô nhóc đứng bất động như bị điểm nguyệt
Trịnh Thư Mỹ chỉ vừa kịp quan sát tình hình, cô gái kia dường như biết Dạ Lý Huyền định nói gì, chẳng đợi Dạ Lý Huyền phản ứng lại thù đã hướng mắt về phía Dạ Lý Huyền nói trước:
“Nên nhớ thân phận của mình”
Một lời nhắc nhở đầy ý cảnh cáo
“Tôi….
.
”
“Lý Huyền” Trịnh Thư Mỹ kéo con mèo nhà mình lại, cô tiến lên chắn giữa Dạ Lý Huyền và cô gái kia
Người đó Trịnh Thư Mỹ nhận ra, Dạ Tuỳ Linh, đứa con gái thứ hai của nhà họ Dạ, chị ruột của Dạ Lý Huyền
Trịnh Thư Mỹ gọi là cố nhân, vì người này đời trước cùng Trịnh Thư Mỹ có chút ân oán, nói đúng hơn là cô ta nợ Trịnh Thư Mỹ.
.
Thẻ sinh viên dát vàng thì nên nói chuyện với thẻ sinh viên dát vàng, Trịnh Thư Mỹ mang màu xanh dương đột nhiên chắn ngang đương nhiên trở thành tiêu điểm bàn luận
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Cậu không biết à, cô gái đó dạo gần đây rất hot đó, bài đăng trên điễn đàn sinh viên tám bài là hết bốn bài nói về cô ta rồi
Trịnh Thư Mỹ, sinh viên thuộc dạng đặc biệt, năm nhất, khoa kinh tế-tài chính
Thủ khoa đầu vào năm nay.
.
”
“Cái gì…thủ…thủ khoa đầu vào…?
Cô gái đó á.
.
!!!”
Dạ Tuỳ Linh khoanh tay trước ngực, bộ nails đỏ chót còn rảnh rồi khều khều đuôi tóc được uốn lọn tinh tế, cô ta nhìn Trịnh Thư Mỹ chăm chú từng đường tơ kẽ tóc, ánh mắt lướt đến thẻ sinh viên màu xanh dương đặc trưng kia thì dừng lại
Dạ Tuỳ Linh nhếch môi trào phúng:
“Bạn của tiểu Dạ nhà chúng tôi, cũng rất đặc biệt nhỉ?”
Dạ Lý Huyền nghe đến năm chữ ‘tiểu Dạ nhà chúng tôi’ kia liền như nước sôi hất vào người, cô nhóc mới vuốt được lông mèo xuống lại dựng ngược lên
“Im mồm, không được nói"
“Ở nhà mày hỗn xược cũng thôi đi, ra đường mày còn không sợ làm mất mặt nhà họ Dạ à, còn chơi với bạn thế kia, mày đúng là biết khiến người khác để tâm đó” Dạ Tuỳ Linh hai câu đã lộ nanh lộ vuốt nghênh mặt với Dạ Lý Huyền
“Mày….
.
”
“Thôi” Trịnh Thư Mỹ nắm cánh tay đang siết chặt của Dạ Lý Huyền, nhỏ giọng trấn an bạn, Dạ Lý Huyền vốn nghĩ Trịnh Thư Mỹ sợ phiền phức nên chịu ấm ức mà nhún nhường
Tiểu bạch liên hoa trong mắt Dạ Lý Huyền sao có thể bị ăn hiếp trước mắt cô được, Dạ Lý Huyền đã từng hứa sẽ bảo vệ Trịnh Thư Mỹ mà.
.
Chátttt…
Dạ Tuỳ Linh đời trước chính là nợ Trịnh Thư Mỹ cái tát này.
.
Ăn của người thì nên trả lại người, nhân quả báo ứng cả thôi.
.
Tiểu bạch liên hoa kia vừa nhỏ giọng trấn an Dạ Lý Huyền xong, đã bước lên một bước, thẳng tay tát mạnh vào mặt Dạ Tuỳ Linh một cái rõ đau khiến không những Dạ Lý Huyền đứng bên cạnh mà tất cả mọi người có mặt còn không tin được vào mắt mình
Cả đám chưa hoàn hồn, Trịnh Thư Mỹ đã vun tay lần nữa
-Mỹ Mỹ định đánh thêm cái nữa sao.
.
??
Mọi người đều nín thở, riêng Dạ Tuỳ Linh còn chẳng mở nổi mắt
Giữa lúc đó, Trinh Thư Mỹ đột nhiên ngừng lại, bàn tay cô cách mặt Dạ Tuỳ Linh chỉ khoảng 20cm nữa, cô nhàn nhạt phá tan bầu không khí dường như ngưng trệ do mình tạo ra bằng câu thành ngữ:
“Miệng chó không mọc được ngà voi”
“Cô là ai mà dám đánh tôi, cô.
.
”
Dạ Tuỳ Linh mặc dù vừa bị Trịnh Thư Mỹ doạ nhưng vẫn không quên trả đũa, cô ta là ai chứ, giữa chỗ đông người bị một kẻ vô danh tiểu tốt như Trịnh Thư Mỹ tát đến xanh mặt mày nếu để truyền ra ngoài, còn mặt mũi để sống nữa ư.
.
?
Bụp…
Cánh tay giơ thật cao của Dạ Tuỳ Linh lơ lửng giữa không trung, hiện trường lại xuất hiện nhiều thêm một người
Bóng người cao lớn đứng sau lưng Trịnh Thư Mỹ, hoàn hảo chụp lấy bàn tay đầy móng vuốt kia, Hạ Thiên nửa cười nửa không nói:
“Bạn học này đây, có gì từ từ nói, sao động tay động chân thế?”
“Hạ đàn anh.
.
?”
“Hạ đàn anh sao ở đây, còn bênh vực Trịnh Thư Mỹ, vậy lời đồn kia là thật rồi”
Hạ Thiên như không nghe mấy lời bàn tán kia, anh buông cánh tay Dạ Tuỳ Linh xuống rồi rất tự nhiên mà khoác lên vai Trịnh Thư Mỹ
“Tiểu Mỹ nhà chúng tôi rất nhút nhát, bạn học Dạ đây vậy là cậy đàn chị ăn hiếp đàn em đấy à.
.
?”
Hể…ể….
.
Trên đời tưởng chỉ có một Dạ Lý Huyền nhắm mắt nói bừa bênh vực bạch liên hoa của mình
Giờ xuất hiện thêm một Hạ Thiên nói không thành có nữa ư.
.
?
Đám sinh viên vây quanh hóng hớt đều mang cùng một quan điểm: tam quan của họ thực sự bị sụp đổ rồi.
.
Trịnh Thư Mỹ gỡ tay Hạ Thiên tuỳ ý gác trên vai mình ra, cô vẫn còn ghi hận anh vụ hôm trước Hạ Thiên cà rỡn với mình, ngước mắt lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt Hạ Thiên lướt qua rồi rơi xuống Dạ Lý Huyền.
.
"Bạn học Trịnh gần đây thật sự rất nổi tiếng nha, còn có fan vây kín thế này luôn, sao, có cần vệ sĩ theo hộ tống để không gặp phiền phức thế này không?"
Hạ Thiên bị hất tay ra vẫn vui vẻ bắt chuyện với Trịnh Thư Mỹ
Về cô em gái nhút nhát này thì lại không vui cho lắm, cô cố tình lơ đi câu hỏi của Hạ Thiên, về phần thù dai Trịnh Thư Mỹ số hai chắc chắn không ai dám nhận số một
Người con trai cao hơn một mét tám và ngũ quan chói mắt kia hoàn toàn hoá vô hình trong mắt Trịnh Thư Mỹ, cô nâng giọng, nói:
“Lần trước đến Dạ gia có nghe anh Dạ nói còn một cô em gái, hôm nay mới được gặp, thật là mở mang tầm mắt nha.
.
” Trịnh Thư Mỹ bước sang một bên né khỏi Hạ Thiên, cô gái ‘nhút nhát’ lên tiếng
“Cô….
.
” Dạ Tuỳ Linh vừa đau vừa sợ, đôi mắt hằn sâu lửa giận sôi sục như một giây nữa thôi sẽ lao đến cắn xé với Trịnh Thư Mỹ, Dạ Tuỳ Linh run run cánh môi hỏi:
“Cô biết…anh tôi…?”
“Cũng không hẳn là biết, chỉ từng ghé câu lạc bộ của anh Dạ uống chút trà thôi”
Trịnh Thư Mỹ còn cố tình nhấn mạnh 'câu lạc bộ của Dạ Tuỳ Lâm'
Quả nhiên, Dạ Tuỳ Linh mặt biến sắc, cô ta dường như muốn nói, lại dường như rất bất ngờ, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt đứng ngây ngốc tại chỗ gặm nhắm cục tức đã dâng đến cổ họng để suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì
“Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới, Dạ Tuỳ Lâm chọn đúng giời G mà xuất hiện, anh ta vẫn vân đạm phong kinh như cách mọi người thấy anh ta, từ xa sáng ngời bước tới
Nhưng ánh mắt Trịnh Thư Mỹ từ xa đã đặt vào người đi bên cạnh
Tạ Tần
“Anh” Dạ Tuỳ Linh mếu máo gọi, vốn định mè meo tố giác Trịnh Thư Mỹ ăn hiếp mình, nào ngờ anh trai ruột thịt kia lại chẳng nhìn thấy cô ta, hướng mũi chân về phía Trịnh Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ
“Mới mấy ngày không gặp, tiểu Mỹ lại trở nên khá nổi tiếng rồi nha” Dạ Tuỳ Lâm nghiêng đầu nói với Dạ Lý Huyền không biết đang bất ngờ hay đang kinh hãi:
“Tiểu Huyền, đi theo học bá nhiều một chút, học hỏi nhiều một chút, có lợi chứ chẳng có hại đâu
Phải không? Lão Tạ”
Tạ Tần nghe đến tên mình cũng chỉ mỉm cười, không trả lời, cũng không ý kiến, anh lướt mắt qua Trịnh Thư Mỹ như có như không và ánh mắt dừng lại ở một Hạ Thiên sừng sững bên cạnh
Hạ Thiên cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý kia, anh nhếch khoé môi, còn cố tình nhấc bước sát gần Trịnh Thư Mỹ
Còn cô gái tiểu liên hoa, nhút nhát vừa nghênh mặt đánh người kia, sau khi Tạ Tần đến liền như hoá đá, mặt còn chẳng dám ngước vì cô sợ sẽ chạm mắt lung tung
Trong đầu Trịnh Thư Mỹ lại xuất hiện mấy câu nói của Tạ Tần hôm trước
“Làm bạn gái tôi”
“Từ từ mà nghĩ”
“Tôi không phải người kiên nhẫn”
Cứ thế lặp đi lặp lại…
Trịnh Thư Mỹ vốn định dùng kế hoãn binh, trốn được lúc nào hay lúc ấy, nên mấy hôm nay cô như con chuột chũi, thấy Tạ Tần hơn thấy ma, từ xa đã rẽ hướng khác
“Yo, A Linh cũng ở đây à” Dạ Tuỳ Lâm giờ mới nhìn thấy em gái ruột của mình
“Anh…anh hai” Đôi mắt Dạ Tuỳ Linh ngấn nước như muốn thay cô tố giác Trinh Thư Mỹ
Chẳng đợi Dạ Tuỳ Linh mở lời, người bạn đi chung đã nhanh nhảo ra mặt, cô gái với đôi bông tai suýt nữa chạm đất, chỉ thẳng Trịnh Thư Mỹ, thao tác tay nhanh đến mức hai chiếc bông tai đủng đỉnh kia đung đưa nhưa chuông gió treo cửa
Cô ta nói: “ anh Dạ, Trịnh Thư Mỹ vừa tát Tuỳ Linh, cô ta không nói không rằng đánh Tuỳ Linh, anh phải làm rõ chuyện này, Tuỳ Linh không dám nói nhưng em không nhịn được”
“Ha…vừa ăn cướp vừa la làng, là ai kiếm chuyện trước, Mỹ Mỹ đánh như vậy còn nhẹ chán…”
Dạ Lý Huyền cũng chẳng vừa mà mắng lại
“Tuỳ Linh đã đụng đến cô ta chưa, còn chưa nói rõ tên mà cô ta đã động tay động chân, còn nói ‘miệng chó không mọc được ngà voi’
Tuỳ Linh thật sự rất ấm ức”
Dạ Tuỳ Linh chỉ đợi có thế, thoắt một cái hai hàng lệ rơi đầy mặt, còn sống động hơn phim
Dạ Lý Huyền bước lên một bước, cô nàng trợn to mắt:
“Mỹ Mỹ nói không đúng à, là ai nói tôi chơi với thứ bạn này thứ bạn nọ, bạn của tôi thì sao?
Mỹ Mỹ thì làm sao.
.
? Cô ta là ai mà có quyền đánh giá người khác thế này thế nọ hả??"
“Cô…”
“Thôi, đủ rồi, im miệng hết đi” Dạ Tuỳ Lâm day day thái dương của mình, anh chỉ đi ngang thấy Trịnh Thư Mỹ thì ghé qua chào hỏi một chút, sẵn có Tạ Tần đi bên cạnh
Ngờ đâu được tận mắt chứng kiến cảnh khẩu chiến gà bay chó chạy của đám nữ sinh này, giờ Dạ Tuỳ Lâm mới thấy bội phục những người có hai ba bà vợ
Phải là cao tăng đạo hạnh cao siêu đến đâu mới luyện được tuyệt chiêu: Mắt không thấy thì tâm không phiền.
.
Dạ Tuỳ Lâm còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, Tạ Tần không thích phiền phức kia bất ngờ lên tiếng:
“Mỹ, lần trước em để quên đồ ở chỗ tôi, vừa hay tôi cũng định về, em có muốn đến lấy luôn không?"
What.
.
???
Tạ Satan nói điên nói khùng cái gì vậy.
.
?