Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính


Trịnh Thư Mỹ sau khi rời khỏi phòng y tế thì chạy thục mạng đến phòng Tạ Tần
Trời chỉ mới vừa ngớt mưa nên hai vai áo cô khi đến nơi đã đẫm nước
Trời thì sập tối, khu ký túc giáo viên thì chẳng còn mấy ai, mà người nào người nấy Trịnh Thư Mỹ gặp trên đường đều rất vội vã
Lần trước cô mở mắt đã nằm trên giường Tạ Tần, lúc ra cũng là Tạ Tần đưa ra, bây giờ một mình vào đó, nói miệng thì dễ nhưng quanh minh chính đại vào thì “người thuộc dạng đặc biệt” như cô e là không dễ dàng gì.

.

Trịnh Thư Mỹ tay cầm chìa khoá đảo hết ba vòng chỗ bồn hoa sứ vẫn chưa có ý định đi vào, cô vốn định trời tối chút nữa, mọi người không nhìn rõ ra ai với ai cô mới đi vào trong
“Thư Mỹ??”
Trịnh Thư Mỹ giật mình quay đầu, cô nhét vội chiếc chìa khoá vào túi áo thì Tống Tuệ Nhi vừa tới
“Cậu làm gì ở đây vậy??”
“Tớ…tớ…giáo sư Từ bảo tớ đến lấy bài về sửa, hôm trước tớ có nộp đề án nhỏ mà tớ tự làm nhờ cô ấy đánh giá”
“À….

giáo sư Từ hả? Cô ấy nghỉ phép hai bữa nay rồi, ngày mốt cô ấy mới quay lại, hai ngày trước khi nghỉ, giáo sư có thông báo với tụi mình rồi mà.

.


Trịnh Thư Mỹ hoá đá, chỉ có thể gãi đầu ngu ngốc trả lời:
“Chết, tớ quên mất, hèn chi tớ đứng cả buổi cũng chẳng thấy giáo sư đâu.

.

hahaaa”
Tống Tuệ Nhi mỉm cười lắc đầu vì câu nói dối giả trân của Trịnh Thư Mỹ, cô nàng nhỏ nhẹ:
“Trời vẫn còn mưa lâm râm, lại tối nữa, tớ đang định về ký túc, cậu đi cùng không?”
“Hả.

.

??” Trịnh Thư Mỹ bối rối, cô đi không được, ở cũng không xong chỉ len lén liếc về cung đường dẫn vào phòng Tạ Tần kia, cuối cùng cô quyết định
“Được thôi.

.


"
Sáng sớm ngày mai cô nhất định sẽ đến.

.

!!
Một đêm thôi chắc chẳng sao đâu
….

.

Tống Tuệ Nhi và Trịnh Thư Mỹ rảo bước cùng nhau, tư vị họ toả ra lại hoàn toàn trái ngược nhau
Tống Tuệ Nhi là tiểu thư hàng thật giá thật, gương mặt đáng yêu, làn da trắng sứ với chiếc răng thỏ cực bắt mắt, đã thế Tống Tuệ Nhi còn là người rất nhã nhặn, lịch sự, luôn vui vẻ với nụ cười mỉm thường trực trên môi
Trong cuộc bình chọn hoa khôi năm nay của trường đại học A, tân sinh viên Tống Tuệ Nhi khoa kinh tế có mặt trong top 5 người có lượt vote cao nhất tính đến thời điểm hiện tại
Với nhan sắc trong trẻo đáng yêu của mình, Tống Tuệ Nhi chính là crush quốc dân của rất nhiều nam sinh
Còn Trịnh Thư Mỹ đi bên cạnh, một cô gái trông khá gầy gò với làn da trắng đến bệnh, đã thế cô còn chẳng thèm tô lấy son, cứ mang gương mặt doạ ma cùng gu thời trang mười bộ như một, đi bên cạnh hoàn toàn làm đá kê chân cho Tống Tuệ Nhi
Mặc dù Trịnh Thư Mỹ chẳng còn là thiếu nữ để quan tâm mấy chuyện đó
“Thư Mỹ, tớ có một bí mật”
Trời còn vài hạt mưa lác đác, không khí do trận mưa lớn vừa rồi nên khá lạnh, nhiều cơn gió nhẹ thổi qua còn khiến Trịnh Thư Mỹ phải rùng mình mấy lần vì rét
Tống Tuệ Nhi vừa cất lời, Trịnh Thư Nỹ theo phản xạ chỉ quay đầu nhìn cô nhóc, Tống Tuệ Nhi tay ôm ba quyển sách, Trịnh Thư Mỹ liếc sơ qua, một quyển hình như là sách về vi sinh, còn có một cuốn về kinh tế, còn một quyển là sách nấu ăn
“Tớ thích Tạ đàn anh”
Trịnh Thư Mỹ dừng bước, Tống Tuệ Nhi cũng dừng bước theo cô, cô nhóc không nhìn Trịnh Thư Mỹ, nhưng Trịnh Thư Mỹ thì có
Cô thấy cái tên “Tạ đàn anh” vừa thốt ra, đôi mắt thiếu nữ liền lấp lánh như một vì sao, ánh mắt thế này Trịnh Thư Mỹ là người rõ hơn ai hết
“À.

.

lần trước cậu hỏi tớ có thích Tạ đàn anh không là vì lí do này sao.

.

??”
Thì ra đều có nguyên do cả.

.


“Ừm.

.


Trịnh Thư Mỹ bước tiếp, Tống Tuệ Nhi cũng đồng điệu chất bước theo, đột nhiên Trịnh Thư Mỹ lại cho tay vào túi áo, nơi đang giữ chiếc chìa khoá của Tạ Tần, cô nắm lấy nó.

.

“Tớ thích anh ấy rất lâu rồi, trước khi tớ vào trường này cơ”
“Lâu là bao lâu?” Trịnh Thư Mỹ không tò mò, cô chỉ hỏi vì ở đây chỉ có hai người, và cô là người nghe
“Tớ cũng không biết, tớ chỉ biết vào ngày tớ nhận ra, thì mọi thứ liên quan đến anh ấy tớ đều nắm rõ cả rồi”
Hai tay Tống Tuệ Nhi ôm chặt lấy ba quyển sách trong lòng ngực, thiếu nữ nói ra tâm tư giấu kín bao lâu nay trên mặt không khỏi phím hồng, suốt từ đầu khi nói với Trịnh Thư Mỹ mình thích Tạ Tần đều chưa dám nhìn thẳng mặt cô
“Sao cậu lại nói chuyện này với tớ?”
Hai người còn chưa nói chuyện quá mười câu
Tống Tuệ Nhi khẽ chần chừ như đang sắp xếp lại ngôn từ cho phù hợp, lúc này nơi đáy tim Trịnh Thư Mỹ lại xuất hiện một cảm xúc kì lạ
Nó khiến cô cứ rạo rực không yên trước câu hỏi của chính mình
“Tớ cảm thấy tớ và cậu giống nhau”
“Giống nhau??”
“Đều thích thầm một người, nhưng tớ không có dũng khí thể hiện cho mọi người biết như cậu, tớ rất ngưỡng mộ cậu”
Trịnh Thư Mỹ:!!!!!!!!!!
Tống Tuệ Nhi nói đến đây thì thở ra, chiếc môi nhỏ xinh kia cụp xuống như đang tự trách bản thân, cô nàng từ tốn tiếp tục:
“Tạ đàn anh giỏi như vậy, hoàn hảo như vậy nên tớ không dám nói, tớ chỉ có thể đi sau anh ấy, chỉ có thể biến bản thân mỗi ngày một tốt hơn, tớ muốn trở thành phiên bản đẹp nhất, hoàn hảo nhất, xứng đáng nhất để đứng bên cạnh anh ấy.

.

Tớ mong đến ngày đó, Tạ đàn anh sẽ chấp nhận tớ.

.

Thư Mỹ, cậu nói xem, tớ có khả năng đó không?”
Tống Tuệ Nhi hướng ánh mắt long lanh như dãy ngân hà kia chờ đợi câu trả lời của Trịnh Thư Mỹ, trong đêm tối đôi mắt đó càng lộng lẫy làm sao
Một người như Tống Tuệ Nhi còn tự ti trước người mình thích như vậy thì Trịnh Thư Mỹ đời trước lấy cái gì để tự tin đến thế
Chả trách cô sống một đời không lấy một ai yêu thương.


.

!!
Trịnh Thư Mỹ tự giễu bản thân xong lại rơi vào trạng thái trầm ngâm, Tạ Tần nói thích cô, nhưng cô không có tình cảm với Tạ Tần
Dù sau này người phụ nữ bên cạnh Tạ Tần không phải Tống Tuệ Nhi đi nữa nhưng từ lúc Trịnh Thư Mỹ tỉnh dậy trên giường đến giờ
Diễn biến đã hoàn toàn bị đảo lộn, nó không còn giống đời trước nữa, kẻ thù không đội trời chung như Tạ Tần còn mở miệng nói thích cô thì cô gái kia chưa chắc sẽ xuất hiện mà đúng không?
“Có thể mà, cậu xinh đẹp như vậy, lại tốt tính như vậy, ai mà không thích được”
Đúng, cô gái tốt như Tống Tuệ Nhi không nên có kết cục như đời trước, nếu cô ấy và Tạ Tần thật sự ở bên nhau, Tạ Tần nhất định sẽ bảo vệ cô ấy
Còn Trịnh Thư Mỹ, cô đã có một kế hoạch khác cho tương lai của mình, mà ở điểm đến kia không có sự xuất hiện của Tạ Tần hay cả Thừa Hàn Triết
Tống Tuệ Nhi nghe mấy lời đó của Trịnh Thư Mỹ mà nở nụ cười tươi tắn, cô nhóc giây trước mới ủ rũ đó mà giây sau đã cười đến độ lộ hai chiếc răng thỏ bé xinh.

.

“Cảm ơn cậu, Thư Mỹ, cậu cũng là người tốt, nhất định Thừa Hàn Triết cũng sẽ thích cậu thôi”
Trịnh Thư Mỹ:-_-
“Tớ không thích cậu ta nữa”
“Hả?? Vậy tin đồn dạo gần đây là thật sao?” Tống Tuệ Nhi tròn mắt
“Tin đồn gì??”
“Họ nói Thừa Hàn Triết công khai bạn gái nên cậu không chấp nhận được” Tống Tiểu Thư ngây ngô nói xong còn dùng ánh mắt thương xót mà nhìn Trịnh Thư Mỹ một lượt từ trên xuống dưới
Lại nói Trịnh Thư Mỹ, cô vừa hay lại đang mang giao diện của người vừa thập tử nhất sinh qua cơn khổ tình nên Tống Tuệ Nhi chẳng thể nó lời nào nữa, cô nhóc tiến tới ôm bả vai Trịnh Thư Mỹ an ủi:
“Thư Mỹ, không sao, đừng buồn nhé, cậu thông minh như vậy, tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn cậu ta mà.

.

đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy nữa, được không.

.

???”
Ơ…thiếu nữ này được nuôi trong lòng kín để lớn lên đấy à?
Không phân biệt được thế nào là gương mặt thất tình, thế nào là gương mặt không son phấn hay sao.

.

?
Trịnh Thư Mỹ cô chỉ là thức khuya cày truyện một chút, chỉ là không đánh son một chút thôi mà…
Với lại, túi da này của cô cũng đâu đến nỗi nào mà nhỉ, mặc dù không phải sắc nước hương trời như Kiều Nguyệt, hay cá tính nổi bậc như Dạ Lý Huyền, cũng không thể dịu dàng đáng yêu như Tống Tuệ Nhi trước
Nhưng ở nơi cô lớn lên, Trịnh Thư Mỹ cũng là một mỹ nhân muốn tài có tài, muốn sắc có sắc mà, chỉ là tính tình có hơi khó nói một chút thôi!
Hai người cậu cậu tớ tớ một hồi thì Trịnh Thư Mỹ về đến phòng cũng đã tối muộn
Cô về đến nơi thì bạn cùng phòng đã mạnh ai về giường nấy chẳng ai quan tâm đến ai
Mấy đứa mọt sách chỉ hận một ngày không có 48 tiếng để học và học kia lại ngủ sớm thế à.


.

?
Chuyện lạ nhỉ…?
….

“Thông báo, sinh viên Trịnh Thư Mỹ khoa Kinh Tế-Tài Chính khóa K35 mã số sinh viên 193……… đến văn phòng hành chính có việc cần.

.


“Tôi xin nhắc lại, sinh viên….

.


Giọng nói không mấy dễ nghe nhưng lại vô cùng quen tai lại ồ ồ phát lên như tiếng còi báo cháy, khiến buổi sáng của các sinh viên có buổi học lúc chiều chẳng mấy hân hoan
Trong hòm thư ý kiến qua một buổi sáng này đã có thêm mấy phiếu phàn nàn, và cái tên Trịnh Thư Mỹ nhanh chóng trở nên nóng phỏng lửa mà không một ai ở trường A không biết đến
Loa phát thêm ba lần nữa thì Trịnh Thư Mỹ đã có mặt ở trước cửa phòng hiệu trưởng
Cô lúc sáng đã rất tranh thủ, nhân lúc gà còn chưa gáy đã chạy đến chỗ Tạ Tần giúp anh ta xem mèo, ngờ đâu đi sớm quá ký túc xá giảng viên chưa mở cửa lại vòng thêm mấy vòng ở sân bóng đợi mặt trời lên
Đợi mặt trời lên phải mất thêm vài tiếng nhưng cuối cùng loa thông báo lại phát tên cô.

.

Cốc, cốc…
“Vào đi”
Trịnh Thư Mỹ đẩy cửa bước vào, trong phòng tồn tại thêm mấy gương mặt mới
“Em chào thầy cô ạ” Trịnh Thư Mỹ ngoan ngoãn cúi đầu chín mươi độ dạt dào thành ý
“Em ngồi đó đi” Lý Hoành chỉ ghế đơn đối diện, đợi Trịnh Thư Mỹ yên vị, ông nói:
“Hai người họ đến từ sở cảnh sát, người này là Đường Tử Thần, phó phòng cảnh sát hình sự thành phố C và cảnh sát Ngô Gia Nhĩ, còn người kia là giáo sư Huỳnh, là giáo sư rất nổi tiếng, chuyên ngành em đang theo học chắc không còn lạ gì ông ấy nữa phải không, giáo sư Huỳnh là người của sở giáo dục.

.

"
Trịnh Thư Mỹ đưa mắt qua từng người mà Lý Hoành chỉ tay giới thiệu, cô hướng ánh mắt đến mỗi người đều lịch sự gật đầu chào hỏi
Đường Tử Thần ngồi gần Trịnh Thư Mỹ nhất, cô cắt tóc ngắn ngang tai, mặc một chiếc áo khoác vest màu hột gà, ở tay áo còn kéo lên đến tận khuỷu tay, vibe mà nữ cảnh sát trẻ toả ra thật sự rất rất ngầu.

.

Đường Tử Thần nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Mỹ, cô hơi nheo mắt như đang xác nhận lại gì đó, Trịnh Thư Mỹ cũng nhìn chằm chằm đợi cô cảnh sát kia đặt câu hỏi cho mình
“Vụ án nữ sinh tự tử cách đây sáu tháng ở trường trung học C, chúng ta từng gặp nhau, em còn nhớ chị không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận