Suốt bữa ăn, Tạ Tần và Trịnh Thư Mỹ không ai nói với ai câu nào, phần vì văn hoá “ăn không nói” của nhà họ Tạ đã sớm ăn vào máu của ‘cậu trẻ’ Tạ Tần và ‘cháu dâu’ Trịnh Thư Mỹ khi bậc cha chú không lên tiếng thì cô nào dám ăn cơm hớt..
Còn một phần nhỏ góp nhặt vào sự im lặng này chính là biến hoá cảm xúc của cả hai người qua đoạn hội thoại vừa rồi..
Mãi đến khi kết thúc, Trịnh Thư Mỹ xung phong rửa bát, Tạ Tần cũng ở một bên giúp cô thì Trịnh Thư Mỹ mới đánh gãy sự im lặng kì lạ này bằng câu hỏi:
“Ăn bảo tôi đến đây, là có việc gì sao?”
Tạ Tần nhận lấy chiếc đĩa Trịnh Thư Mỹ đưa qua, trông họ thuần thục như đôi vợ chồng lâu năm đang cùng nhau làm việc nhà, Tạ Tần dùng chiếc đĩa hứng nước để rửa trôi bọt tuyết trên đó, dù được nuông chiều từ nhỏ nhưng thao tác của Tạ Tần vẫn rất thuận mắt, anh trả lời:
“Em vào phòng tôi, ăn hết cơm tôi nấu rồi mới hỏi lý do thì có sớm quá không đấy? Nhỡ tôi bỏ thuốc gì đó vào cơm rồi làm chuyện đồi bại gì với em thì em tính thế nào…
Khả năng phòng bị của em thật sự rất kém”
Trịnh Thư Mỹ lại tiếp tục chuyền một chiếc bát qua
“Tôi thật chưa từng phòng bị anh, Tạ đàn anh ạ”
Câu nói này của cô là thật, đời trước theo dõi anh lâu như vậy, mặc dù chẳng thu được gì quan trọng, cả Tạ Tần thích gì nhất hay ghét gì nhất cô cũng không điều tra ra, nhưng có một điều Trịnh Thư Mỹ chắc chắn
Tạ Tần cấm dục, tuổi dù đã đầu ba mươi nhưng trong mắt chỉ có đều chỉ công việc và công việc…
Còn cô bạn gái tin đồn kia, ngoại trừ gặp nhau ở công ty hay những cuộc gặp mặt cùng đối tác, người của Trịnh Thư Mỹ phái đi, chưa từng săn được tấm ảnh nào chỉ có riêng hai người cả..
Nơi ở cũng mỗi người một nơi, còn là tuyến đường ngược nhau…
Trịnh Thư Mỹ từng thả mỹ nhân đến quyến rũ, thì bị Tạ Tần đá ra ngoài không thương tiếc, mỹ nhân không được, Trịnh Thư dùng tới nam nhân, nhưng đều mang lại kết quả như nhau, cô còn xấu xa giở trò trong rượu vì mục đích khiến Tạ Tần không tỉnh táo làm bậy..
Nhưng cuối cùng cô nhận được gì..?
Tên Satan đội lốp người đó dù có uống rượu bị tẩm thuốc kích dục cũng hiên ngang bước ra khỏi khách sạn về nhà tắm rửa tắt đèn đi ngủ..
Trịnh Thư Mỹ lúc đó còn nghi ngờ chỗ thuốc kia là đồ giả hoặc Tạ Tần thật sự là quỷ Satan đầu thai
“Ồ….” Tạ Tần tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi đáng tin đến vậy à? Hay em không phải nghĩ tôi bất lực đấy chứ…”
“Phụtttttt..” Biết mình lỡ miệng, Trịnh Thư Mỹ đã ngay lập tức nuốt ngược tràng cười nếu mà thoát ra khỏi miệng cô có thể sẽ kéo dài hơn 15s vào trong..
Không thể trách Trịnh Thư Mỹ vô duyên được, ai bảo Tạ Tần vài câu đã get được trọng điểm, cô chính là nghĩ Tạ Tần bị bất lực, vậy mà để anh đoán trúng chỉ trong câu thứ hai..
Quả nhiên, IQ hay EQ của Tạ Tần đều không phải là vẽ hổ thêm cánh..
“Người bị bất lực” đột nhiên xoay người một cái đã bao trọn lấy Trịnh Thư Mỹ ép cô đứng gọn trong vòng tay của mình, anh một tay vịn mép tủ tay còn lại cố định mép bồn rửa tay cạnh Trịnh Thư Mỹ hoàn hảo giam lõng cô
Tạ Tần áp lồng ngực nóng hầm hập của mình từ từ sát vào lưng Trịnh Thư Mỹ đến khi không còn khoảng hở giữa hai cơ thể nữa anh mới nghiêng đầu ghé vào tai cô, giọng anh thì thầm:
“Tôi có bị bất lực hay không? Chẳng phải ‘bạn gái’ như em thích hợp là người kiểm tra nhất hay sao? Hửm??”
Thịch…thịch….
Rào…rào….
Trịnh Thư Mỹ hoàn toàn bất động, hai tay cô chỉ có thể hoá đá đón dòng nước từ trên vòi chảy xuống để xoa bớt sức nóng đang lan toả từ thân nhiệt của Tạ Tần sang cô
“Tôi…tôi không có nói..là chính anh tự nói mà…”
Tạ Tần càng áp sát hơn, gần đến nỗi hơi thở đậm vị gỗ thông của anh, cô đều nghe được ở khoang mũi, anh dùng sức nặng của chàng trai hơn một mét tám lăm le uy hiếp cô
“Mỗi ánh mắt cử chỉ của em, tôi đều đọc được
Trịnh Thư Mỹ, tôi vốn không muốn dọa em, nhưng em lại xem thường tôi.. em nói xem
Em muốn tôi đối với em thế nào đây..!"
“Anh…”
Trịnh Thư Mỹ bên ngoài ngàn phần bối rối, vạn phần bí bách nên chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng:
- Cái miệng hại cái thân, Trịnh Thư Mỹ ơi là Trịnh Thư Mỹ…chả trách cái miệng của mày kiếp trước lại khiến mày ăn nhiều trái đắng như vậy…
- Đáng đời mày…
Trịnh Thư Mỹ còn chưa kịp nghĩ ra kế lui binh, Tạ Tần lại ở phía sau dí vào tai, tiếp tục thôi miên cô:
“Mỹ, tôi bây giờ, rất muốn hôn em”
Hôn..!!!!
Còn đòi hôn..
Hôn cái mông tôi nè Tạ Tần…
“Tạ đàn anh…tôi…tôi vừa mới ăn xong, còn chưa rửa miệng..”
“Tôi không chê”
“Tôi…tôi thấy chúng ta như vậy có hơi nhanh quá…”: Trịnh Thư Mỹ cúi gầm mặt nhỏ giọng thoái thác
“Tôi nói với em, vì không muốn xảy ra tình huống giống ở bệnh viện, nhưng kết quả đều sẽ giống nhau, em nói em muốn tôi khiến em yêu tôi..
Tôi đã chấp nhận lời đề nghị của em thì phương pháp thế nào em phải hoàn toàn nghe theo tôi, đó là quy luật”
Trịnh Thư Mỹ:......><’
Chỉ qua hai giây, Tạ Tần vớ tay khoá vòi nước ngăn tiếng nước chảy, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng nhịp tim khe khẽ chẳng biết của ai, nhưng âm thanh nuốt nước bọt từng hồi đều là của Trịnh Thư Mỹ..
Cô run đến độ nhắm chặt mắt, chưa bao giờ có điều gì khiến cô bối rối đến không thể suy nghĩ được vậy..
“Mỹ, em quay mặt qua đây đi” Tạ Tần lại tiếp tục giật dây, anh đang ở vai trò nghệ nhân múa rối bậc thầy mà con rối trong vòng tay anh đang từ từ quay đầu theo ý anh
Mặc dù đầy vẻ kháng cự cùng miễn cưỡng, nhưng Trịnh Thư Mỹ bằng một quy luật siêu nhiên nào đó đã thực sự quay đầu qua, nhưng cô nhắm mắt..
Tích…tích…
Không có gì xảy ra, Trịnh Thư Mỹ dù bị trói ngô trên giàn thiêu và đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn chưa bị nhóm lửa đốt, điều đó khiến cô vừa phập phồng vừa tò mò mà từ từ hé mắt
Đáp lại ánh mắt của cô là chiếc gọng kính sáng lóa ánh lên một tia sáng rất nhạt, sau đó là khoé mắt Tạ Tần khẽ cong rồi môi anh lập tức lao vào ngậm lấy môi cô
Thì ra Tạ Tần đợi cô mở mắt mới hôn, anh vẫn luôn thấy vẻ ngờ nghệch cùng điệu bộ vô tri đó của cô…
Aaaaaaa, tên Satan biến thái…
“Ư…ưm…” Trịnh Thư Mỹ yếu ớt rên khẽ
Nụ hôn của Tạ Tần giống như một loại tình dược cực độc, nó khiến Trịnh Thư Mỹ dù bắt đầu bằng sự miễng cưỡng nhưng sau đó là đê mê không thoát ra được, nó buộc cô phải công nhận, Tạ Tần hôn rất giỏi, anh còn biết cách dùng nụ hôn của mình kích thích khoái cảm của đối phương
Tạ Tần một tay đã bao trọn vòng eo vốn đã vô cùng mảnh khảnh thanh thoát của Trịnh Thư Mỹ, hướng cô xoay người đối diện mình, cả quá trình Tạ Tần không hề buông tha cho cánh môi của Trịnh Thư Mỹ một khắc nào, anh kéo tuột bao tay trên tay Trịnh Thư Mỹ ra, nhờ đó cô mới có thể vòng qua cổ anh mà bám trụ
Tạ Tần rất hài lòng về hành động tích cực này, anh càng siết lấy vòng eo kia chặt hơn, đến khi khoái cảm dần mất kiểm soát, Tạ Tần đột nhiên tách môi cả hai ra, nhìn thấy đôi mắt hạnh ươn ướt mơ màng vì sắc dục của Trịnh Thư Mỹ, Tạ Tần càng bị mê hoặc dữ dội
Chưa đợi Trịnh Thư Mỹ kịp tỉnh táo, anh chỉ khom lưng một cái đã nhấc bổng cô lên, Trịnh Thư Mỹ cũng vì thế mà khẽ giật mình, phản xạ tự nhiên của cô là vòng tay ôm lấy cổ Tạ Tần
Lúc này không những trong mắt họ chỉ có hình ảnh đối phương, mà dường như hai trái tim cô đơn kia đang cùng chung nhịp đập
Soạtttt..
Tạ Tần nhẹ nhàng thả Trịnh Thư Mỹ xuống giường, cả quá trình ánh mắt họ chưa từng rời nhau, họ bắt đầu bằng sự ngại ngùng gượng gạo sau đó là nồng cháy, đê mê và hiện tại là sự đồng cảm quyến luyến đến khó hiểu
Một cảm xúc mà Trịnh Thư Mỹ nghĩ tuyệt đối không thể xuất hiện được giữa cô và Tạ Tần mới phải..
“Tạ đàn anh, tôi biết anh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng…
Tôi không muốn tiếp tục..”
Trịnh Thư Mỹ nhẹ giọng từ chối, giọng cô thốt ra yếu ớt đến nỗi qua tai Tạ Tần cô vừa như cầu xin lại vừa như nũng nịu..
Tạ Tần đè khuỷ chân lên giường, anh đổ người lên phía trên Trịnh Thư Mỹ, giữ hai tay bên đầu cô làm trụ, anh âu yếm nghịch tóc cô, Tạ Tần đáp lại bằng chất giọng không thể ma mị hơn:
“Em đoán đúng rồi, tôi thật sự muốn làm tình với em, nhưng...nếu em không muốn tôi sẽ dừng lại.."
Tay Tạ Tần rời khỏi lọn tóc kia, đặt lên sườn mặt trắng mịn của thiếu nữ mười tám xuân sắc mà vuốt ve, anh tiếp:
“Mỹ, tôi muốn cho em biết, Tạ Tần tôi là một người đàn ông bình thường, tôi cũng có ham muốn, có cái không kiềm chế được, và tôi cũng sẽ có lo lắng, băng khoăn, tôi cũng sẽ có lúc suy nghĩ bốc đồng như bao người đàn ông khác trên đời này..
Em đừng dùng suy nghĩ của mình đánh đồng lên tôi, nếu em thắc mắc gì về tôi em cứ trực tiếp hỏi, tôi nhất định sẽ không giấu diếm gì với em..”
Không có lời đáp lại, chỉ có những suy nghĩ hỗn độn chiếm trọn tâm trí Trịnh Thư Mỹ khiến cô không tài nào mở miệng được, cô thích dùng suy nghĩ của mình đánh giá người khác, cũng thích đối xử với từng người một theo thế giới quan mà mình cảm nhận được
Cô là người nếu thích sẽ moi hết tim gan ra tình nguyện dâng hiến, còn nếu không thì sẽ làm mọi cách dìm người ta xuống tận đáy địa ngục..
Cô…như vậy là sai sao?
“Được rồi..” Tạ Tần khỏ nhẹ vào chóp mũi kéo Trịnh Thư Mỹ giữa bờ mênh mang của mộng tưởng về, anh ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo hơi nhăn nhúm của mình sau đó mới chìa tay về phía cô:
“Ngồi dậy đi, còn chưa rửa bát xong đâu..”
Đôi tay đó, nếu nắm lấy sẽ đưa cô đi đúng đường không?
Sẽ che chở, tha thứ hết những sai lầm, bão tố của cuộc đời kia không..?
Sẽ giúp cô, hoàn toàn thoát khỏi địa ngục không..?
Cô muốn được yêu, cũng sợ yêu..
Nhưng Trịnh Thư Mỹ buộc phải thừa nhận, Tạ Tần luôn cho cô cảm giác rất khác…
Cảm giác rất an toàn, rất ấm áp, là nơi cô có thể tin tưởng mà dựa dẫm..
Cảm giác kì lạ này ngày càng rõ rệt khiến cô luôn buồn chồn bất an..
Lo lắng về những chuyện sắp và sẽ diễn ra trong tương lai mà cô không dám chắc bản thân mình có thể thay đổi được hay không..?
Trịnh Thư Mỹ cuối cùng vẫn dang tay nắm lấy bàn tay kia, anh kéo cô lên, như cái cách mà cô vẫn luôn tưởng tượng sẽ có người kéo cô ra khỏi vũng bùn của quá khứ như vậy..
Lần này, cô có nên đặt niềm tin vào Tạ Tần..?
Chẳng mấy chốc trời đã sập tối, Trịnh Thư Mỹ cũng chẳng có lí do gì để nấn ná thêm, cô vốn tưởng Tạ Tần có chuyện muốn nói với mình nên mới đến, ngờ đâu cả buổi cũng chỉ làm những chuyện linh tinh
Và hiện tại cô đang ngồi xem ti vi chơi với mèo một cách vô tri vô giác như kẻ vô công rỗi nghề và Tạ Tần vẫn còn còn trước màn hình máy tính chăm chú dán mặt vào đó..
Nghĩ tới nghĩ lui hai ba bận, cuối cùng Trịnh Thư Mỹ quyết định cáo lui nên cô tiến lại phía Tạ Tần, lựa lời cáo từ rồi sẽ về ký túc xá, cô khẽ gọi:
“Tạ đàn anh…”
Sau tiếng gọi, Tạ Tần lập tức chuyển ánh mình lên Trịnh Thư Mỹ, anh rất nhanh đã nhận ra điều cô sắp nói nên đi trước một bước, Tạ Tần ngoắc Trịnh Thư Mỹ bảo cô: “Lại đây”