Tôi Vào Nhầm Phòng Trong Đêm


Trang viên Vũ gia.

Sau khi từ vườn hoa trở về, Đường Lý Uyên về căn phòng nhỏ của mình.

Ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, cô mở chiếc laptop cũ được mua bằng học bổng năm nhất.

Vì lap top quá cũ nên phải mất vài phút để tải phần phụ trợ của mnajg.

Sau khi xem xét, tất cả hồ sơ cô gửi đều không mở được mà không có bất kỳ sự phản hồi nào của máy tính.

Đường Lý Uyên học tại Khoa Ngoại ngữ của Đại học A.

Đường Lý Uyên đã tốt nghiệp cách đây một tháng.

Là sinh viên đứng đầu khoa ngoại ngữ, ban đầu trường sắp xếp cho Đường Lý Uyên làm phiên dịch tại đại sứ quán nước ngoai.

Nhưng vì dì Khưu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nên cô không dám đi quá xa nhà mà đã từ chối lời đề nghị của nhà trường và chọn cách tự mình tìm việc làm.

Nhưng đã một tháng kể từ khi cô nộp hồ sơ nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Đường Lý Uyên nằm xuống bàn, cắn môi dưới, chán nản thở dài.

Đúng lúc này, điện thoại Đường Lý Uyên lại vang lên.

Tên người gọi là Công chúa Kiều Kiều.

Người gọi đến chính là Tần Kiều Kiều, con gái của giám đốc Sở Công Thương thành phố A.

Cô là bạn cùng phòng của Lý Uyên trong ba năm trung học và bốn năm đại học, đồng thời họ cũng là bạn thân của nhau.

Nhìn thấy Tần Kiều Kiều gọi đến, Lý Uyên nhíu mày lập tức dịu lại, cô nhanh chóng nhận điện thoại.

Vừa kết nối, một giọng nói vui vẻ của Kiều Kiều vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.

"A Uyên Uyên! Tớ vừa trở về sau chuyến du dịch! Cậu ra ngoài mua sắm với tớ đi.


Tớ đang đến trước cửa nhà cậu đây..."

"Trước nhà tớ?" ĐƯờng Lý Uyên mở to mắt, giọng nói bất giác trầm xuống: "Tớ không có ở nhà...:

"Không ở nhà thì cậu đi đâu?"

"Tớ..."

ĐƯờng Lý Uyên nhăn mặt, cô thực sự không biết phải giải thích thế nào với Tần Kiều Kiều.

Nếu Tần Kiều Kiều biết cô đã thag em gái mình gả vào Vũ gia và :gả: cho một người khuyết tật, thì với tính khí hung hăng của Tần Kiều Kiều, rất có thể cô sẽ đến Đường gia và Vũ gia phá mất.

Đường gia không thành vấn đề, với chức vụ Cục trưởng Cục Công Thương của cha Tần, việc Kiều Kiều thiêu rụi Đường gia sẽ không phải là vấn đề lớn.

Nhưng Vũ gia...

Tần Kiều Kiều không đủ khả năng để làm hại Vũ gia.

Cần phải nói rằng không ai ở Trung Quốc có thể đủ khả năng làm hại Vũ gia.

ĐƯờng Lý Uyên giãy dụa hồi lâu, quyết định nói dối: "Tớ, tớ đang tìm việc ở bên ngoiaf."

Đầu bên kia điện thoại im lặng hai ba giây, sau đó giọng gầm cao quãng tám của Kiều Kiều vang lên: "Cậu đang nói nhảm sao! Cậu không biết mình đang nói lắp sao?"

Đường Lý Uyên im lặng, bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Đừng nói bậy..."

"Hãy trung thực!"

"Có cần phải giải thích không?"

"Cần!"

"Tớ không muốn giải thích...:

"...!Vậy thì đừng làm bạn nữa!"

"Được rồi, tớ sẽ giải thích." Đường Lý Uyên xoa xoa thái dương, "Cậu đợi tớ ở chỗ cũ, nửa tiếng nữa tớ sẽ đến đó gặp câu, gặp nhau rồi nói chuyện."

"Được rồi ~ Tớ biết Uyên Uyên của tớ sẽ không có bí mật gì với tớ, muamuamua~"

Nghe Tần Kiều Kiều hôn dài, Đường Lý Uyên lại lắc đầu mỉm cười.

Giây phút này là giây phút thư giãn nhất kể từ khi cô bước chân vào Vũ gia.

Sau khi thu dọn một lát, Đường Lý Uyên cầm điện thoại lên chuẩn bị ra ngoài.

Vừa bước xuống lầu, cô đã nhìn thấy Vũ Minh Xuyên ngồi trên xe lăn từ bếp đi ra, trên tay cầm một ly nước ấm.

Vũ Minh Xuyên sửng sốt, sau đó bật cười: "Uyên Uyên, em thật đáng yêu."

"Hả?" Đường Lý Uyên khó hiểu.

Vũ Minh Xuyên giải thích: "Em có thể ra ngoài, em đang rảnh rỗi mà."

Đường Lý Uyên thấy nhẹ nhõm khi nghe được tự do cá nhân của mình sẽ không bị hạn chế: "Vậy em đi ra ngoài đây ạ."

Vũ Minh Xuyên mỉm cười và gật đầu.

Vừa lúc Đường Lý Uyên chuẩn bị rời đi, cô lại nghe thấy Vũ Minh Xuyên gọi cô.

"Uyên Uyên."

"Dạ?" Đường Lý Uyên quay người lại.

Vũ Minh Xuyên điều khiển xe lăn tới gần Đường Lý Uyên, sau đó cười nói: "Khi nào em trở về, có thể mua cho anh một bánh xèo được không? Đã lâu rồi anh không ra ngoài ăn cơm."


"Được ạ!" Chỉ là một cái bánh xèo, không tốn bao nhiêu tiền, Đường Lý Uyên đương nhiên sẽ không từ chối.

"Vậy thì chúng ta kết bạn WeChat trước nhé? Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em, nhưng anh không chắc cửa hàng đã được chuyển đi hay chưa." Vũ Minh Xuyên nói xong, cúi đầu cười khổ, "Dù sao thì cũng đã ba năm rồi chưa ra ngoài..."

Đường Lý Uyên sửng sốt.

Ba năm rồi chưa ra ngoài à? Ở trong biệt thự trống rỗng này cả ngày sao?

Đường Lý Uyên trong lòng thắt lại, cô đột nhiên không biết nên thương Vũ Minh Xuyên hay thương hại anh.

Suy nghĩ một lúc, Đường Lý Uyên nói: "Minh Xuyên, chúng ta thật sự là bạn bè phải không?"

Vũ Minh Xuyên kiên định gật đầu: "Đương nhiên."

Đường Lý Uyên nở nụ cười rạng rỡ: "Vậy hôm nay em không mua bánh xèo về cho anh nữa, ngày mai em dẫn anh đi mua nha!"

Đi ra ngoài?

Lông mi của Vũ Minh Xuyên run rẩy, ngón tay vô thức xoa xoa đùi.

Đường Lý Uyên nhìn thấy động tác của Vũ Minh Xuyên, đưa tay kéo tay Vũ Minh Xuyên ra khỏi chân anh, sau đó nhìn vào mắt Vũ Minh Xuyên và nói một cách chắc chắn: "Em sẽ đưa anh ra ngoài an toàn, sau đó đưa anh về an toàn."

Đôi mắt hình quả hạnh của Đường Lý Uyên rất tròn, lông mi dày và rậm, khi nghiêm túc, con người dương như có ánh sao, khiến người ta bất giác chìm vào trong.

Cô ấy hân, tốt bụng, dịu dàng và dễ gần quá.

Phải mấy giây sau Vũ Minh Xuyên mới nở được nụ cười hơi gượng gạo: "Được!"

Nhìn thấy Vũ Minh Xuyên đồng ý, Đường Lý Uyên buông tay Vũ Minh Xuyên ra.

"Vậy em ra ngoài trước! Bạn thân của em đang đợi em."

"Được rồi, đi đường an toàn nhé."

"Được rồi~"

Đường Lý Uyên mỉm cười và chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của Đường Lý Uyên, nhìn phần đuôi tóc dựng lên vì cháy, nhìn ánh sáng lóe lên khi cửa đóng mở, Vũ Minh Xuyên cảm thấy trong lòng mình có chút bối rối.

Vũ Minh Xuyên không hiểu.

Không hiểu vì sao Đường Lý Uyên lại sinh ra trong một gia đình thiên vị nhưng tính tình lại không hề vặn vẹo.

Không hiểu vì sao Đường Lý Uyên lại bị ép gả vào hang sói nhưng cô không hề phàn nàn.


Không hiểu vì sao Đường Lý Uyên vẫn bị hãm hại nhưng cô vẫn có tấm lòng nhân hậu và muốn giúp đỡ anh?

Anh có cần nó không?

Anh không cần nó.

Anh không cần phải được thương hại hay chữa lành.

Anh chỉ muốn mọi người vì đã bỏ rơi anh suốt ngần ấy năm!

Khi Vũ Minh Xuyên rơi vào bóng tối, điện thoại ở trên xe lăn rung lên.

Vũ Minh Xuyên liếc mắt nhìn, thấy tin nhắn WeChat của Đường Lý Uyên.

Là một bức ảnh sao?

Trong ảnh, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá rậm rạp, để lại nhưng vệt sáng lốm đốm trên thảm cỏ xanh.

Vũ Minh Xuyên cụp mắt xuống, không tự chủ mở điện thoại ra, bấm vào trang cá nhân của Đường Lý Uyên.

Ảnh đại diện của cô là một bông hoa hướng dương.

Chữ ký cá nhân của cô ấy là: Làm sao bạn có thể nhìn thấy cầu vồng mà không trải qua gió và mưa?

Trong mắt người ngoài, trang cá nhân của cô có thể đã lỗi thời và nhàm chán.

Nhưng Vũ Minh Xuyên nhìn thấy tinh thần ngoan cường của cô và hiểu tại sao cô lại có khả năng tự chữa lành vết thương mạnh mẽ như vậy.

Vũ Minh Xuyên im lặng một lúc lâu mới trả lời tin nhắn WeChat của cô.

[ Vũ Minh Xuyên: Thời tiết rất tốt, chơi vui vẻ nhé.]





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận