Tôi Vào Nhầm Phòng Trong Đêm


Nửa tiếng sau, Đường Lý Uyên đã đến căn cứ bí mật của cô và Tần Kiều Kiều.

Đó là quán trà sữa tên Minh Nguyệt Yêu Yêu.

Ông chủ của quán là anh trai của Tần Kiều Kiều, Tần Thế An, nhưng Tần Thế An hiếm khi xuất hiện trong quán trà sữa vì anh ấy rất bận rộn với công việc của mình là vận tải hàng hải.

Lúc này, một cô gái trẻ đang ngồi trên sân hiên nhỏ tầng hai của quán trà sữa.

Trang phục cô ấy mặc rất mắc tiên, bao gồm áo dây hở rốn và quần short vải jean.

Cô để tóc ngắn rất mới mẻ chỉ dài đến cằm.

Cô ấy chính là Tần Kiều Kiều, một cô gái có tính cách mạnh mẽ.

Tần Kiều Kiều đang ngâm nga một bài hát và dùng điện thoại chụp ảnh selfie.

Khi nghe thấy Đường Lý Uyên gọi đồ ăn từ tầng dưới, cô lập tức đặt điện thoại xuống và lao lên lầu.

"A Uyên Uyên! Tớ ở trên lầu!"

Nghe được giọng nói của Tần kiều Kiều, Đường Lý Uyên cũng chạy lên lầu.

Vừa bước tới sân thượng tầng hai, cô đã bị Kiều Kiều chạy đến ôm lấy, sau đó bị Kiều Kiều hôn lên má mấy cái.

Đường Lý Uyên dở khóc dở cười: "Kiều Kiều, cậu quá khoa trương rồi đấy!"

Tần Kiều Kiều nghe vậy, lập tức mở to mắt: "Một tháng không gặp ôm hôn cậu một tí thì có sao đâu? Cậu không muốn sao? Chẳng lẽ vì tớ không còn yêu cậu nữa nên cậu lại có bạn thân mới sao?"

Đường Lý Uyên mỉm cười đẩy Kiều Kiều ra, sau đó kéo cô ngồi xuống.

"Tình yêu à, cậu là người bạn tốt duy nhất mà tớ có."

Lúc này Tần Kiều Kiều mới hài lòng hừ một tiếng, sau đó cầm hộp quà đưa cho Đường Lý Uyên: "Quà cho cậu."

Đường Lý Uyên nhận nó với một chút do dự.


Tần Kiều Kiều nói rõ: "Yên tâm, không đắt đâu!"

Đường Lý Uyên mỉm cười mở ra, sau đó hai mắt sáng lên: "Oa, đẹp quá."

Trong hộp quà là một chiếc vòng cổ và một chiếc lắc tay.

Cả vòng cổ và lắc tay đều được khảm pha lê.

Tần Kiều Kiều duỗi tay trái ra, khua khoắng trước mặt Lý Uyên: "Tớ cũng có một cái, đây là lắc đôi, cậu là mặt trăng còn của tớ là sao."

"Còn chiếc vong cổ thì sao?" Đường Lý Uyên không nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Tần Kiều Kiều.

Vòng cổ?

Tần Kiều Kiều trợn tròn mắt, nụ cười có chút áy náy.

Tần Kiều Kiều nói: "Da cổ tớ mỏng đến nỗi đeo không được vòng cổ bạc, chỉ mua cho cậu thôi."

Nghe đến đây, Đường Lý Uyên cũng không hề nghi ngờ.

Bởi vì Tần Kiều Kiều được gia đình nuông chiều nên không chỉ cha mẹ cô yêu thương cô mà anh trai cô, Tần Thế An, cũng cưng chiều cô như thể cô là tiểu tổ tông.

Đồ ăn, quần áo của Tần kiều Kiều từ nhỏ về cơ bản không dưới năm chữ số.

Đường Lý Uyên đưa tay chạm vào mặt trăng trên chiếc vòng cổ, nhưng cô cảm thấy đó không phải pha lê.

"Cái vòng cổ này thực sự không đắt sao?"

Kiều Kiều giơ tay: "Tớ thề là nó thật sự không đăt, tớ thậm chỉ còn không tiêu một xu nào, nếu tớ tiêu quá nhiều thì sẽ cho tớ mà."

Một số cửa hàng trang sức còn tặng quà để giữ chân nhưng khách hàng lớn.

Lý Uyên thấy vậy, không nghĩ nữa, mỉm cười ôm lấy Tần Kiều Kiều, "Cảm ơn Kiều Kiều, tìm được việc làm sẽ mua quà tặng cho cậu ~ "

Kiều Kiều nhếch miệng cười: "Vậy cậu cứ mang trước đi, mình xuống lầu uống trà sữa."


"Được rồi ~"

Tần Kiều Kiều nhanh chóng đi xuông lầu, xác định Đường Lý Uyên không nhìn thấy mình có vẻ có lỗi vỗ ngực.

Sau khi hơi thở đã ổn định lại, cô nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn WeChat.

[ Tần Kiều Kiều: Anh ơi, quà đã tặng rồi! ]

[ Tần Thế An: Thế à? ]

[ Tần Kiều Kiều: Cho em hỏi, vòng cổ đó giá bao nhiêu? ]

[ Tần Thế An: Không đắt, chỉ mấy trăm nghìn thôi.

]

Tần Kiều Kiều nhìn trên màn hình "không đắt" và "trăn nghìn" liền rơi vào trầm tư.

Tần Kiều kiều gãi đầu, bối rối lẩm bẩm: "Anh trai tôi ở biển làm nghề gì vậy nè? Làm sao có thể kiếm nhiều tiền hơn cả ba mình ?"

Sân thượng nhỏ.

Đường Lý Uyên không thích đeo trang sức vì cô phải giúp dì Khưu nấu ăn và làm việc nhà khii cô ấy ở Đường gia, nên đeo trang sức sẽ rất bất tiện.

Chiếc vòng tay này là vòng đôi với Tần Kiều Kiều, mang ý nghĩa đặc biệt nên Đường Lý Uyên đã đeo nó.

Về phần chiếc vòng cổ, Đường Lý Uyên để trong hộp rồi cất đi.

Vài phút sau, Tần Kiều Kiều bưng trà sữa quay lại.

"Eh? Cậu không muốn đeo vòng cổ à?"

Đường Lý Uyên sờ sờ cổ nói: "Tớ không quen, trong những dịp quan trọng khác, tớ sẽ đeo lại."


"Được rồi ~"

Cô chỉ chịu trách nhiệm đưa quà, nhưng không có gì đảm bảo rằng Đường Lý Uyên sẽ đeo chúng.

Tần Kiêu Kiều nhấp một ngụm trà sữa, chợt nghĩ: "Đúng rồi, A Uyên, sao vừa rồi c ậulại nói dối anh qua điện thoại? Tại sao cậu lại không ở nhà?"

Đường Lý Uyên cầm trà sữa tay cứng đờ, im lặng mấy giây mới mở miệng: "Vậy cậu hứa sẽ không tức giận..."

Tần Kiêu Kiều cau mày nói: “Cậu nói trước đi.”

“Cậu hứa trước nhé.”

"Được rồi được rồi, tớ hứa!"

Đường Lý Uyên đặt trà sữa xuống, nói nhỏ toàn bộ câu chuyện với Tần Kiều Kiều.

Họ chỉ nói về nguyên nhân và hậu quả của cuộc hôn nhân thay thế, không đề cập đến việc vào nhầm phòng và thân mật da kề da với Vũ Mặc Viễn.

Tần Kiều Kiều ban đầu vẫn là cười, nhưng càng nghe vẻ mặt càng cứng ngắc, cuối cùng bật khóc, nước mắt to như ngọc rơi xuống.

Đường Lý Uyên hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay Tần Kiều Kiều, "Kiều Kiều, cậu..."

Tần Kiều Kiều dùng sức hất tay Đường Lý Uyên ra, không thể tin hỏi: "Đường Lý uyên, cậu có coi tớ là bạn thân không?"

Đường Lý Uyên nắm lấy góc áo của Tần Kiều Kiều, nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ vì chúng ta là bạn thân nên tớ không thể gây phiền phức cho cậu được.”

"Chỉ vì sợ tôi gây rắc rối sao? Tự đẩy mình vào hố lửa à? Ngu ngốc à? Con khốn Đường Thúy Dao đó từ nhỏ đã bắt nạt cậu như thế nào? Cậu không nhớ sao? Cậu còn giúp đỡ cô ta kết hôn?!"

"Tớ không giúp cô ta, dì Khưu cần tiền để chữa trị."

"Cậu có thể đến gặp tớ nếu cậu cần tiền không?"

Đường Lý Uyên trầm mặc mấy phút, mới nhàn nhã thở dài, ngẩng đầu nhìn Tần Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, cha mẹ cậu ngay từ đầu đã không thích tớ, nếu tớ mượn tiền cậu mà bọn họ phát hiện, cậu sẽ bị trừng phạt."

“Bố mẹ tớ thương toqs đến mức chỉ có thể nhốt tôi vài ngày thôi! Hơn nữa, nếu cậu không xin tiền bố mẹ tớ, tớ có thể xin tiền anh trai tớ và cho cậu mượn.”

Đường Lý Uyên không có trả lời, mà là chăm chú nhìn Tần Kiều Kiều.

Tần Kiều Kiều lúc đầu rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Đường Lý Uyên im lặng, cô dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.


"Tớ……"

Thấy Tần Kiều Kiều không nói nên lời, Đường Lý Uyên đứng dậy ôm lấy Tần Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, tớ biết cậu thương tớ, nhưng tớ không thể dùng tiền của anh trai cậu, chuyện này không khác gì tớ gả vào Vũ gia."

Tần Kiêu Kiều khịt mũi nói: “Nhưng anh trai tớ không ép buộc cậu thích anh ấy, anh ấy cũng không yêu cầu đáp lại cái gì.”

“Nhưng ân tình khó trả hơn tiền.” Đường Lý Uyên mỉm cười hôn vào mặt Tần Kiều Kiều, sau đó an ủi cô: “Hơn nữa, tớ và Vũ Minh Xuyên không tổ chức hôn lễ, cũng không có giấy chứng nhận, còn nữa.” chúng tớ đã đồng ý chỉ giả vờ trước mặt người khác.

Thực ra chúng tớ chỉ là bạn bè mà thôi."

Tần Kiều Kiều nhẹ nhàng khịt mũi, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Đường Lý Uyên giúp Tần Kiều Kiều lau nước mắt cho cô bằng mu bàn tay: "Đừng lo lắng, tớ đã tính toán hết rồi."

“Tớ sẽ kiếm từng đồng xu mà dì Khưu chi cho việc chữa bệnh.

Khi nào tớ tiết kiệm đủ tiền để trả lại cho bố mẹ, tớ sẽ rời Vũ gia và đưa dì Khưu cùng đến sống ở thành phố khác.”

"Còn nữa, Vũ Minh Xuyên rất tôn trọng tớ, hiện tại chúng tớ là bạn bè, nếu có cơ hội tớ giới thiệu hai người với nhau, cậu sẽ yên tâm."

Tần Kiều Kiều lại kêu lên: "Không, tớ vẫn thấy có lỗi với cậu, tớ thật lãng phí năng lực.

Giá như tớ có thể tự mình kiếm tiền."

Nếu cô có thể tự mình kiếm tiền, Đường Lý Uyên thiếu tiền cũng sẽ nói với cô.

"Hiện tại kiếm tiền cũng không muộn! Cùng nhau giúp tớ tiết kiệm!"

Tần Kiêu Kiều ngẩng đầu lên: “Cậu có chịu tiêu tiền của tớ không?”

Đường Lý Uyên cười rạng rỡ, “Tiền cậu kiếm được tớ sẽ tiêu hết, không khách sáo với cậu nữa ~”

"Vậy thì bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ tìm việc làm! Tớ sẽ dùng năng lực của chính mình để giúp cậu thoát khỏi Vũ gia càng sớm càng tốt! Hãy xóa những kẻ không ra gì Đường Chí Đức, Lưu Bỉnh Liên và Đường Thúy Dao ra khỏi cuộc đời cậu!"

Đường Lý Uyên cười rạng rỡ, “Ừ, Kiều Kiều công chúa quả nhiên là chỗ dựa vững chắc của A Uyên ~"

"Là Bệ Hạ!"

"Được rồi Kiều Kiều Bệ Hạ ~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận