Người đến chính là bảo mẫu đã đưa Đường Ly Nguyệt vào tối qua.
Bảo mẫu không để ý tới Đường Ly Nguyệt, nói với Vu Minh Xuyên: " Thiếu gia, đã đến giờ ăn sáng rồi."
Đường Ly Nguyệt, người đứng sau Vu Minh Xuyên, hơi ngạc nhiên vì thái độ của bảo mẫu đối với Minh Xuyên không được tôn trọng cho lắm.
Vu Minh Xuyên có giống cô khoogn? Gia đình anh cũng không thích anh ấy sao?
Vu Minh Xuyên dường như đã quen với thái độ của bảo mẫu.
Anh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừ, tôi hiểu rồi.
Dì Vương, trước tiên hãy mang quần áo cho Nguyệt Nguyệt."
Nghe vật, dì vương miễn cưỡng trợn mắt: " Được, tôi đi lấy ngay."
Nói xong, dì Vương đi xuống lầu.
Vu Minh Xuyên quay đầu nhìn Đường Ly Nguyệt, "Em vào phòng chờ, tôi không vào, tôi ở chỗ này đợi em."
"Cảm ơn Minh Xuyên thiếu gia." Đường Ly Nguyệt cảm kích.
Vu Minh Xuyên khẽ mỉm cười, "Không có gì.
Ngoài ra, cứ gọi tôi là Minh Xuyên."
Đường Ly Nguyệt choáng váng, không thể hét lên được.
Vu Minh Xuyên giải thích: "Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng gọi tên nhau có chút lỗ mãng.
Nhưng không có cách nào, chúng ta phải thân mật hơn, bởi vì chỉ có như vật cuộc sống của em ở Vu gia mới có thể tốt hơn được."
"...Ngoài ra, tôi cũng cần em ở lạ và đóng vai trở thành một vợ chồng giả với tôi."
Đường Ly Nguyệt nhìn Minh Xuyên: "Trở thành vợ chồng giả?"
Vu Minh Xuyên gật đầu: "Tôi biết em không phải tự mình kết hôn, tôi cũng như em, cũng không phải tôi tự nguyện kết hôn."
Vu Minh Xuyên cười khổ, vỗ vỗ cái chân tàn phế của anh, "Một kẻ vô dụng như tôi sao có thể xứng đáng có vợ sinh con? Tôi không muốn trì hoãn bất cứ ai, nhưng tôi không thể đánh bại mẹ tôi."
"Cho dù không có em, mẹ tôi cũng sẽ tìm người khác ép tôi kết hôn.
Nếu vậy, chúng ta cũng có thể hợp tác chăm sóc lẫn nhau."
Đường Ly Nguyệt không biết phải nói gì.
Nếu không phải chuyện tối qua xảy ra, cô nghe thấy Vu Minh Xuyên chủ động giả làm vợ chồng, cô nhất định sẽ thắp hương.
Nhưng...
Ở đây có nghĩa là phải gặp Vu Mộ Diên mà không cần nhìn lên.
Cô phải đối mặt với người đàn ông đã cướp đi lần đầu của cô như thế nào đây?
Huống chi hắn còn là chú hai của Minh Xuyên?
Nếu cô đồng ý kết hôn với Vu Minh Xuyên thì Vu Mộ diên sẽ là chú hai của cô trên danh nghĩa.
Thật là khó chịu khi gọi người đã cướp đi lần đầu của cô là chú hai.
"Em không nguyện ý sao?" Vu Minh Xuyên hỏi.
Đường Ly Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không có, tôi không phải không muốn, huống chi là tôi không có lựa chọn."
Đúng, cô đang nghĩ gì vậy?
Nếu cô không thể đối mặt với nó thì cô không cần phải đối mặt với nó?
Có lối thoát nào cho cô không?
Nếu hôm qua cô dám rời dời khỏi nhà họ Vu, tiền chữa bệnh của dì Vũ sẽ bị cắt ngay lập tức.
Không có lối thoát nào cho cô cả, chưa bao giờ có.
Ý thức được điểm này, Đường Ly Nguyệt thở ra một hơi cuối cùng gượng cười.
"Cảm ơn thiếu gia Minh Xuyên, cảm ơn anh đẫ cho tôi một con đườn sống sót."
Vu Minh Xuyên cũng cười: "Ta bảo em gọi tôi là Minh Xuyên.
Nếu chúng ta đã trở thành vợ chồng giả thì ở trước mặt người khác phải thân mật một chút, nếu em cứ gọi tôi là thiếu gia thì sẽ bị nhìn thấu đó."
Đường Ly Nguyệt hít sâu một hơi, ngập ngừng gọi: " Minh Xuyên?"
Vu Minh Xuyên nhẹ nhàng đáp: "Ừ, Nguyệt Nguyệt."
Một tiếng "cạch" của tiếng mở cửa phá vỡ sự hòa hợp.
Đường Ly Nguyệt và Vu Minh Xuyên đồng thời ngẩng đầu lên và nhìn thấy Vu Mộ Diên đang dựa vào cửa phòng với nụ cười nửa miệng.
Vu Mộ Diên có một mắt rất tốt, một dôi mắt phượng hướng lên trên.
Đôi mắt đen như mực, như sâu như một vũng nước.
Và đôi mắt của hắn sắc bén và đáng sợ nếu bất kì ai dám nhìn kỹ, hơi lạnh sẽ vô tình thấm ra khỏi xương.
Vẻ mặt của Vu Mộ Diên không rõ cảm xúc của hắn là gì, chỉ có thể nghe được hắn nhẹ nhàng nói: "Là tình yêu đích thực."
Đường Ly Nguyệt run rẩy khi nhìn thấy Vu Mộ Diên.
Vu Minh Xuyên thấy vậy mỉm cười trấn an Đường Ly Nguyệt: " Đừng sợ, em về phòng trước đi."
Đường Ly Nguyệt hỏi: "Anh ấy sẽ làm em xấu hổ hả?"
Nghe nói Vu Mộ Diên đặc biệt máu lạnh và tàn nhẫn, có tin đồn rằng Vu Minh Xuyên đã bị Vu Mộ Diên làm tê liệt chân vì sợ Vu Minh Xuyên sẽ xảy ra xung đột với Vu Mộ Diên.
"Không, đừng lo kanwgs."
Đường Ly Nguyệt khẽ gật đầu, đi vào phòng Vu Minh Xuyên.
Toàn bộ hành lng tầng hai chỉ còn lại Vu Mộ Diên và Vu Minh Xuyên.
Vu Mộ Diên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, thẳng thừng nói: "Cháu tốn nhiều công sức như vậy mới cho người lên giường chú à?"
"Chú hai, cháu không biết chú đang nói gì."
Vu Mộ Diên nhướng mày, "Giả vờ không hiểu cũng chẳng ích gì."
Vu Minh Xuyên nói: "Cháu tin rằng chuyện xảy ra tối qua chỉ là một tai nạn.
Danh tiếng đối với một người con gái vô cùng quan trọng.
Chau hy vọng chú sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện đó và đừng để trong lòng."
Vu Mộ Diên cau mày, lạnh lùng đến gần Vu Minh Xuyên, cúi xuống nhìn thẳng vào anh, trầm giọng hỏi: " Vu Minh Xuyên, cháu đang có ý đồ gì vậy? Tại sao cháu lại để cô ấy lên giường của chú?"
Vẻ mặt của Vu Minh Xuyên không thay đổi: "Chú hai, tối qua chú ngủ không ngon, suy nghĩ nhiều quá."
"Ồ? Có phải chú nghĩ nhiều không? Vậy cháu có thể giải thích tại sao chú say như vậy mà lại để trên bàn một bát canh giải rượu được không?"
"Và tình cờ là hương vị trên môi và lưỡi của người phụ nữ đó giống hệt như món canh giải rượu?"
"Canh có vấn đề gì đó và cô ấy cũng uống nó phải không?"
Hàng loạt câu hỏi của Vu Mộ Diên khiến trong mắt Vu Minh Xuyên hiện lên vẻ áy náy.
Nhưng Vu Minh Xuyên lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vu Mộ Diên: "Vậy chú hỏi mẹ cháu đi.
Bà ấy đã chuẩn bị canh cho Nguyệt Nguyệt uống.
Còn canh giải rượu của chú thì cháu không biết."
Vu Mộ Diên cau mày, cố gắng xác định lời nói của Vu Minh Xuyên đáng tin đến mức nào.
Lúc này Vu Minh Xuyên cúi đầu, hai tay đặt lên đôi chân bất động của anh, giọng điệu chán nản nói: "Cháu chỉ là một kẻ vô dụng, cháu có thể làm được gì cơ chứ?"
Vu Mộ Diên nhìn đôi chân tàn tật của Vu Minh Xuyên, đôi mắt tối sầm.
Vu Minh Xuyên đang dùng sự tự ti, giả vờ đáng thương để khiến hắn im lặng?
Vu Mộ Diên cau mày hỏi: "Vậy là cháu không đưa cô ấy cho chú?"
"Bởi vì cháu mà cô ấy mới bị nhốt ở Vu gia, cháu phải có trách nhiệm với cô ấy, bảo vệ cô ấy.
Chú hai, xin hãy tỏ ra tôn trọng."
Vu Minh XUyên đã nói xong, không còn gì để nói nữa.
Vu Mộ Diên sắc mặt lạnh lùng quay trở về phòng.
Đường Ly Nguyệt hoảng sợ đợi chờ.
Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, cô nhìn ra ngoài thì thấy hành lang chỉ còn lại mỗi Vu Minh Xuyên.
Vu Minh Xuyên điều khiển xe lăn tới gần Đường Ly Nguyệt, giọng điệu thăm dò: "Vừa rồi em có nghe thấy gì không?"
Đường Ly Nguyệt lắc đầu, "Bởi vì ở quá xa, tôi không nghe thấy gì, tôi có gây phiền phức cho anh không?"
Khi Đường Ly Nguyệt nói mình không nghe thấy gì, Vu Minh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười nói: "Tôi không gây ra chuyện gì cả.
Đừng lo lắng, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ em."
Khi nghe điều này, Đường Ly Nguyệt cúi đầu cảm ơn Vu Minh Xuyên.
"Cảm ơn!"
Vu Minh Xuyên cười lắc đầu, "Không có việc gì, tôi xuống lầu giục dì Vương lấy hành lý cho em, e vmề phòng chờ."
"Tốt."
Nhìn Vu Minh Xuyên điều khiển xe lăn điện tử đi vào thang máy, Đường Ly Nguyệt liếc nhìn cửa phòng Vu Mộ Diên.
Nghĩ tới khoảnh khắc cuồng nhiệt tối qua, sắc mặt Đường Ly Nguyệt lúc đỏ lúc trắng.
Xấu hổ và sợ hãi.
Cô không biết làm thế nào để hòa hợp với Vu Mộ Diên, người đã cướp đi đêm đầu tiên của cô.