Mỗi câu nói của Vương Nhất Bác cùng Bạch Đông đều tỏ vẻ chẳng ai chịu thua ai, Tiêu Chiến vẫn im lặng thầm đánh giá trong lòng, anh không hiểu vì sao cậu lại có thái độ khó hiểu như vậy, từng hành động từ từng câu nói so với trước kia đều khác xa, anh cảm thấy cậu dường như lại một con người khác.
Không phải tất cả mọi người đều nói, Vương Nhất Bác là người lạnh lùng, khó tiếp xúc hay sao? Đã vậy còn không nói quá hai câu, suốt ngày cứ trưng ra bộ mặt vô cảm, làm người ta khiếp sợ mà thôi. Thì ra, khi tiếp xúc với thời gian dài, mới đánh giá được hết, Vương Nhất Bác không như lời đồn đại.
Nhưng mà, Tiêu Chiến có biết được chính anh là nguyên nhân làm cậu thay đổi đâu chứ ! Ngay cả bản thân Nhất Bác còn không nhận ra, huống hồ là anh.
Chỉ vì một người đang hiện hữu trước mắt, chỉ vì một ánh mắt làm lòng chợt dao động, cũng vì một nụ cười lại làm thần hồn điên đảo, chỉ vì vẻ ngốc nghếch trong mắt kẻ mới biết biết lại cảm thấy vô cùng dễ thương, tất cả kỳ diệu đến lạ thường, tựa hồ như một câu chuyện cổ tích, khi tìm được một nửa của mình đều như đang ở bóng tối mà tìm được thiên đường, thế có gọi là thần kỳ không cơ chứ?
Bạch Đông nhìn bộ mặt như muốn lấy chổi đuổi người ra khỏi nhà của Nhất Bác, liền có chút ê chề, bực tức xoay người bước nhanh ra ngoài, bàn tay hắn từ lâu cũng đau nắm chặt lại đến đỏ ửng, hắn không cam tâm từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng hắn thấy được Tiêu Chiến chẳng có tình cảm gì với hắn thì phải, mà lại có gì đó xao động với Vương Nhất Bác, hắn để ý biểu cảm của anh khi ngồi trong lòng cậu, hắn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của anh khi được Vương Nhất Bác hôn, hoàn toàn không có biểu hiện bài xích, giống như mang theo ý ngầm là chấp nhận, nhưng chuyện hắn yêu anh là thật, hoàn toàn không có gì gọi là đùa giỡn, hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc trong việc tình cảm như thế, chỉ khi gặp được anh, trái tim hắn mới dần trở nên mềm nhũn.
Thấy Bạch Đông dần khuất dạng, Vương Nhất Bác trên môi liền nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, muốn đấu với cậu sao, xem ra hắn đang nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Quay sang nhìn Tiêu Chiến, phát hiện nãy giờ anh vẫn cứ như một thỏ ngốc ngồi trên đùi cậu bất động, đã vậy còn bày ra bộ mặt ngơ ngác như đang suy nghĩ gì đó, Vương Nhất Bác chỉ muốn cười cho thật to mà thôi, không chừng lúc Bạch Đông đi khỏi anh còn không hay nữa là.
" Nghĩ gì mà ngồi ngốc đó vậy hửm?"
Tiêu Chiến bị Nhất Bác hỏi liền quay về hiện tại, anh cũng không biết anh đang nghĩ gì mà cứ không tập trung được, quả thật lúc người kia rời đi, anh cũng không hề hay biết.
" Tôi... tôi không có "
" Không có? Anh còn dám chối nữa cơ đấy ! Hừ, có phải ngồi trên đùi tôi im quá liền không chịu xuống, nên thẩn thờ ngồi ngốc ra đó "
Bây giờ, Tiêu Chiến mới nhớ lại tình trạng hiện tại, nãy giờ tư thế này có phải là quá thân mật rồi không, anh nhanh chóng hoàn hồn lại, liền đứng dậy quên luôn chân mình đang đau, suýt nữa thì té nhàu, cũng may Nhất Bác kịp thời đỡ lấy, không những vậy tư thế lúc này là Tiêu Chiến nằm đè lên người Nhất Bác nữa chứ, không lâu sau cả hai người đều hiện lên một tầng đỏ trên mặt, nhất là anh.
" Anh đúng thật là ngốc, không biết chân mình đang bị thương hay sao còn hấp tấp đứng dậy, nếu tôi không đỡ kịp có phải là phải tốn công đưa anh vào bệnh viện không?"
Không hiểu sao, lúc này câu nói của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến có chút ủy khuất tột cùng, trong lời nói của cậu trong đầu anh lúc này liền trở thành hung dữ, quát nạt, không bao lâu khoé mắt xuất hiện tầng sương mỏng, dường như sắp phun trào ra mất rồi.
Vương Nhất Bác nhìn anh, có chút thăng trầm hổn độn, không phải là sắp khóc rồi đó chứ, rõ ràng cậu chỉ là muốn lo lắng cho anh thôi, không nghĩ câu nói lúc đó lại làm anh tổn thương.
" Này ! Tôi... tôi không cố ý đâu, chỉ là ngã sẽ rất đau, anh bị ngã rồi cũng biết đó, tôi chỉ muốn anh cẩn thận hơn thôi, đừng giận tôi, cũng đừng khóc, được không?"
Hiện tại, Tiêu Chiến vẫn còn nằm trên người Vương Nhất Bác, nên tay cậu càng thuận tiện hơn trong việc ôm lấy anh an ủi, quả thật câu nói lúc nãy dọa anh sợ rồi.
" Tôi không trách cậu, tôi biết cậu chỉ vì lo cho tôi thôi, chỉ là lâu rồi không ai quan tâm tôi như vậy, cảm thấy vui muốn nổi sắp khóc vậy mà, không sao"
Vương Nhất Bác nghe anh nói, liền thấy có một chút xót xa, càng vòng tay ôm chặt anh vào lòng.
" Được rồi, nếu đã vậy từ nay tôi sẽ là người quan tâm anh như thế ! Và chỉ mình tôi được quan tâm anh thôi, được chứ?"
Tiêu Chiến không hiểu lắm lời nói của cậu, nhưng hiện tại anh nghĩ đây chỉ là sự quan tâm hết sức bình thường giữa anh và cậu, nên không chần chừ mà gật đầu ngay lập tức.
" Được "